– Có cần tiền đi taxi về không cu.
– Thôi anh ơi. Có thằng đón em ở ngay đầu đường kia rồi.
– Ừ thế anh cảm ơn chú nhé.
Đợi bóng dáng của thằng nhóc khuất hẳn, tôi mở cửa xe rồi canh khi không có ai mới dám vẫy vẫy bóng dáng thập thò của chị đang nấp sau cửa. Vù một cái, chị chạy như bay chui vào trong xe rồi sập cửa lại trong ánh mắt tiếc nuối vì chưa được ngắm cặp mông đầy đặn rung lên theo từng bước chân. Suốt cả quãng đường đi đến nhà chị, cái gương chiếu hậu của con Lexus không phải để tôi dùng nhìn đường mà là để vụng trộm ngắm nhìn cái quần lót ren nhỏ đang lấp ló phía sau. Chị chẳng hề để ý đến mà chỉ gác hai chân lên ngồi nghịch điện thoại mặc cho cái ánh mắt hư hỏng của tôi được thỏa mãn.
Cũng may hôm nay cái chung cư chỗ chị ở cũng ít người đi lại, đỗ xe sát vào cái thang máy để cho chi thuận lợi chui nhanh vào đó. Thang máy dừng ở tầng 8 mà không hề phải dừng lại lần nào. Cuối cùng thì chiến dịch đưa gái về nhà không bị ai nhìn thấy của tôi cũng hoàn thành xuất sắc ngoài mong đợi. Có thằng nào nhìn thấy chị trong cái bộ dạng sexy hết nấc thế này chắc tôi móc mắt nó ra quá.
Căn hộ của chị ở cũng thuộc dạng trung bình khá thôi, ở một mình thì vừa đủ chứ không đến nỗi chật. Ngồi ngoài phòng khách đợi chị thay đồ rồi trang điểm mà thiếu điều muốn ngủ gật, hết hút thuốc, xem phim rồi chơi game chán chê trên điện thoại hơn tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy chị ra. Bạn nào đã từng rơi vào tình cảnh thế này chắc cũng hiểu cảm giác của tôi. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 6h tối, tôi đánh liều gõ cửa phòng chị.
– Xong chưa Quỳnh. Lâu quá rồi đấy.
– Đợi chút xíu nữa. Chị đang thay quần áo.
Ban đầu cũng không có tính mở cửa đâu, nhưng chả hiểu sao lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cầm lấy tay nắm cửa xoay nhẹ. Chị không có khóa cửa phòng nha, chắc cũng chả bao giờ nghĩ tôi đi vào. Đập vào mắt tôi là thân hình nóng bỏng của chị đang chống tay vào hông đắn đo nhìn đống váy áo cao ngất. Bộ đồ lót ren màu đen mỏng tang ôm sát vào da thịt tôn lên những đường cong khiến máu mũi của tôi như muốn phun ra ngoài. Lạy chúa lòng lành, con vẫn còn lứa tuổi học trò.
– Coi cái mặt nhìn trộm ghê chưa kìa. Lau nước miếng đi.
Quỳnh cười trêu chọc khi thấy cái bộ dạng sững sờ của tôi. Theo phản xạ, tôi vội vàng đưa cái tay áo sơ mi lên môi nhưng rồi chợt nhận ra chả có gì cả.
– Ơ em xin lỗi. Tự nhiên cái cửa nó mở.
Đôi môi đẹp của chị nguýt dài ra vẻ không tin nhưng cũng không nói gì nữa. Quỳnh ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần. Vẫn chống tay lên hông, chị nhìn tôi nói.
– Cũng được. Lỡ vào rồi thì chọn giúp chị một bộ.
– Fashionista như chị mà cũng có lúc không biết phải mặc gì à.
Nếu như bạn nào chưa theo dõi Quyển một của truyện thì có thể không biết, chị là một người mẫu. Không nổi như cỡ Võ Hoàng Yến, Thanh Hằng hay Xuân Lan nhưng cũng thuộc tầm khá ổn. Quỳnh là kiểu người đi lên bằng thực lực và sự đam mê chứ không phải mấy em gái kiếm cái mác người mẫu để nâng giá như mấy ông trên diễn đàn hay share đâu nhé. Các bạn cũng hiểu trong showbiz nó nhơ nhớp đến thế nào rồi đấy, chị không đánh đổi thân xác nên cái nghiệp người mẫu cũng không được phát triển lắm. Ngoài là người mẫu ra thì chị còn là một giáo viên yoga và PT gym, hiện tại đây là công việc chính của Quỳnh.
– Có chứ sao không. Con gái mà.
Chị cười khi nghe câu trêu đùa từ tôi. Thôi thì vừa được no mắt vừa đỡ xấu hổ, tội gì mà không làm chứ nhỉ. Tôi thản nhiên tiến lại gần ôm lấy vòng eo thon thả mát lạnh của chị rồi nhìn mấy bộ váy trên giường. Mặc kệ cái bàn tay đang vuốt ve nhẹ nhàng vòng eo của mình, chị chỉ im lặng nhìn tôi như chờ đợi quyết định.
Liếc tới liếc lui mấy bộ váy rồi chả hiểu sao cuối cùng mắt tôi lại chuyển hướng sang cái khe sâu hun hút bên cạnh. Chị mặc kiểu áo lót cúp ngực không dây, hai bầu vú săn chắc do sự tập luyện lâu ngày được đẩy lên cao vút. Phía dưới là vùng bụng phẳng lỳ có hẳn cơ số 11 đúng chuẩn gym girl. Xin phép các bạn chứ thật sự mỗi lần nghĩ đến thân hình chị của ngày đó là cổ họng tôi lại tứa nước miếng. Nếu như Linh đẹp kiểu mềm mại, đầy đặn thì chị lại đẹp kiểu khỏe khoắn và có chút gì đó mạnh mẽ. Thôi đéo tả nữa không mai đầu chồng chị lại có thêm cặp sừng thì tội cho lão lắm.
Quỳnh tát nhẹ lên má tôi khi bắt gặp cái ánh mắt hư hỏng đang chiếu thẳng lên ngực mình. Tôi tỉnh lại trong cơn phê pha khi bị chị hành hung. Bản tính của đàn ông là ham của lạ, chị tuy không lạ nhưng hơi bị… ngon quá nên nhiều khi cái sự bình tĩnh của tôi hay biến mất.
– Cái ánh mắt dâm dê đó chẳng hợp tí nào với khuôn mặt và bộ quần áo lịch sự cậu đang mặc cả.
– Hề hề. Ai bảo chị đẹp quá chứ.
– Chỉ giỏi nịnh là nhanh thôi.
Bĩu môi khi nghe mấy lời nịnh đầm cũ rích đó của tôi, nhưng đâu đó trong ánh mắt chị lại hiện lên cái vẻ sung sướng. Đàn bà thật kỳ lạ, dù có trăm thằng khen bạn đẹp ngoài kia nhưng không bằng một lời nịnh nọt chữa ngượng của người mình yêu. Tôi nhấc bừa một cái váy trong đám trước mặt lên đưa cho chị. Chẳng có chút ngượng ngùng nào cả, chị mặc luôn vào trước mặt tôi. Đã thế còn cố ý hơi cúi người xuống để cho hai cái quả trắng phau kia hơi rung rinh.
– Kéo cho chị cái khóa coi.
– Đẹp dữ dội ta.
Tôi đứng từ đằng sau ôm lấy hông chị, đặt đầu lên bờ vai mịn màng mà tham lam hít hà mùi thơm và ngắm nhìn cái thân hình tuyệt đẹp trong gương kia. Cái váy hai dây màu xanh dương ôm sát lấy những đường cong mềm mại, bên trên hơi trễ lộ ra một chút phần ngực tròn trịa, phần tà váy phía dưới thì xẻ cao lên đến ngang đùi làm đôi chân dài e ấp hiện ra. Quỳnh vênh mặt nhìn tôi cười như đã đầy hãnh diện.
– Chuyện. Chị của cậu mà lại.
Nửa tiếng sau, Quỳnh khoác tay tôi đi vào một nhà hàng kiểu tây trong ánh mắt ngưỡng mộ và những cái miệng há hốc đầy thèm khát của các quý ông xung quanh. Thằng phục vụ lịch sự cúi đầu nhìn tôi và chị hỏi.
– Dạ, anh chị có đặt bàn trước không ạ.
– Có em. Anh H đặt bàn bên cửa sổ đó.
– Dạ mời anh chị đi bên này ạ.
Nhà hàng này là một trong những cái kiểu tây ưa thích của tôi, phong cách phục vụ của nhân viên rất tốt, đồ ăn cũng khá ổn, tất nhiên là giá không hề nhẹ nhàng. Tính tôi không có quan trọng việc ăn uống, nhưng khi bạn đang đi xe đẹp, mặc quần áo đẹp và quan trọng hơn tất cả là bên cạnh đang có một bóng hồng quyến rũ thì mọi thứ phải phù hợp và hoàn hảo. Tôi đâu thể dẫn chị đi ăn mấy hàng vỉa hè xuề xòa mà mình vẫn hay lui tới, mất nét hết trơn. Tất nhiên là chắc chắn chị cũng không ngại việc đó nhưng phải tùy thuộc từng hoàn cảnh, hôm nay thì chỉ có thể là một bữa tối lãng mạn với rượu vang và ánh nến.
Hai phần bò bít tết chín 7 phần bốc vẫn còn nghi ngút khói đã được thằng phục vụ mang ra. Đợi cho nó rót một chút rượu vang vào hai cái ly, tôi vẫy vẫy tay với ý muốn có một chút không gian riêng. Chị mỉm cười nhìn cái phong thái lịch lãm khác hẳn biểu hiện xuề xòa thường ngày của tôi.
– Không ngờ cũng có lúc cậu biến thành một quý ông đầy sự lãng mạn thế này cơ đấy.
– Chắc chị ngạc nhiên lắm nhỉ.
Tôi nở nụ cười nhếch mép hơi bất cần quen thuộc của mình nói. Đưa cái ly rượu vang lên khẽ nhấp môi, trên cái vành ly sáng bóng còn lưu lại một chút son môi đỏ của chị. Quỳnh chống một tay vào cằm nhìn tôi rồi nói.
– Ừ cũng có chút ngạc nhiên. Bảo sao Linh lại không yên tâm khi để cậu ở Việt Nam.