– Cậu nói dối. Cậu không muốn thì tại sao phía dưới lại thế kia.
Tôi hơi đỏ mặt khi nghe thấy lời chất vấn của chị. Nhưng lý trí đã lấy lại được sự tỉnh táo bình thường. Ánh mắt hơi vô cảm và thờ ơ của tôi đã quay trở lại trên gương mặt, tới tôi còn không tin nổi là mình đủ sức từ chối cái cơ thể nóng bỏng trước mặt này chứ đừng nói là chị. Với tay kéo lại cái vai áo che kín nửa bầu ngực trắng phau đã lộ ra ngoài của chị, tôi nói bằng cái giọng lạnh nhạt nhất mà mình có thể thốt ra.
– Em coi chị là bạn. Và em không muốn mình đi quá giới hạn này.
Thẫn thờ vài giây khi nghe câu nói đó của tôi. Chị không nghĩ rằng cơ thể quá sức quyến rũ này lại thất bại trước một thằng nhóc còn ít tuổi hơn mình. Ánh mắt chị hơi bàng hoàng nhưng rồi cũng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Quỳnh nhìn tôi mỉm cười, sâu trong đáy mắt chị tôi có thể thấy một chút gì đó đau đớn rất đàn bà, nhưng lại đan xen một thứ tình cảm rất khó nói. Chị tiến lại ôm lấy đầu tôi như một đứa trẻ, đôi môi hồng đặt lên vầng trán cao của tôi.
– Cậu là người đầu tiên đủ sức từ chối chị đấy.
– Ha ha. Thật ra chỉ thiếu chút nữa là em đầu hàng rồi.
Quỳnh nháy mắt nhìn tôi cười tinh nghịch. Đôi tay chị ấn đầu tôi vào giữa hai bầu vú.
– Hay mình làm lại nhé.
– Thôi thôi. Đi ngủ đi ngủ. Tối em còn đi có việc.
Lại nằm xuống giường như lúc nãy, Quỳnh gối đầu lên tay tôi rúc vào trong lồng ngực. Hai tay chị ôm ngang bụng tôi chứ không còn lộn xộn nữa. Chị ngước ánh mắt hơi buồn lên khẽ nói.
– Ước gì chị tới trước nhỉ.
Tôi nhắm mắt lảng tránh làm như không nghe thấy giọng nói thì thầm phát ra trong lồng ngực. Chị là một người con gái tốt, chỉ tiếc có lẽ chúng tôi chỉ có duyên chứ không có phận. Chị biết điều đó nhưng bản năng con người luôn thúc ép mỗi chúng ta tự đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi len lén thở dài một tiếng, chẳng biết bây giờ em đang thế nào nhỉ. Liệu em có nhớ tôi nhiều như tôi nhớ em không. Tự nhiên tôi muốn cười, cười nhạo cái sự khốn nạn của mình, tôi đang ôm một người con gái khác trong tay mà lại nghĩ đến em sao.
– Này, cậu làm sao thế. Có nghe thấy chị nói gì không.
Giọng chị vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí của tôi. Quỳnh vỗ nhè nhẹ vào má tôi, mở to đôi mắt đẹp với vẻ khó hiểu.
– Sao thế.
– À không. Em đang nghĩ mấy việc linh tinh thôi. Chị vừa nói gì.
– Tối cậu định đi đâu.
– À có ông anh chơi cũng thân với em tổ chức sinh nhật. Ở ngay bar ABC gần đây thôi. Chị đi cùng em nhé.
– Thôi quen biết gì đâu mà đi.
– Đi cùng em. Dù sao thì tối chị cũng rảnh mà.
– Xem thái độ của cậu đã.
Quỳnh nói rồi kéo tay tôi vòng qua hông chị, lưng tựa sát vào lồng ngực tôi. Cặp mông tròn căng của chị khẽ cong lên áp sát vào thằng nhỏ khổ sở phía dưới. Giọng nói tinh nghịch của chị vang lên.
– Nếu cậu ôm chị ngủ yên từ giờ đến chiều thì chị sẽ đi.
Bỏ mặc lại tôi với vẻ mặt khổ sở, hơi thở đều đều và sự lên xuống nhịp nhàng của phần bụng mềm mại chứng tỏ giấc ngủ đã đến với chị. Một nụ cười khổ xuất hiện trên khuôn mặt tôi, chị thật là biết trêu ngươi mà. Thỉnh thoảng bờ mông mềm mại của Quỳnh lại dụi nhè nhẹ vào phần đũng quần bên dưới của tôi. Chắc chắn đây là sự trả thù của chị rồi. Tôi len lén đưa tay lên cao một chút, miết nhẹ nhàng vào cái phần chân ngực mềm nhũn. Không đi quá giới hạn thôi chứ đi gần tới giới hạn thì cũng có chết thằng tây nào đâu. Đang trong cơn phê với xúc cảm tuyệt vời từ bàn tay truyền tới não bộ, bất ngờ có một bàn tay khác vỗ nhẹ vào nó.
– Hơi hư rồi đấy. Ngủ đi.
– Đây em ngủ ngay đây. Hì hì.
Tôi giật mình tỉnh lại khi cánh tay phải đã dần tê cứng. Quỳnh đã cuộn tròn người lại rúc sát vào ngực tôi, khuôn mặt chị khi ngủ thanh thoát khác hẳn vẻ quyến rũ thường ngày. Chẳng biết mình đang làm đúng hay sai nữa. Tôi ôm chặt lấy thân hình mềm mại trong lồng ngực, hôn nhẹ lên trán chị như âu yếm. Chẳng ngờ được có một ngày lại có người thứ hai chiếm được sự dịu dàng của tôi ngoài em nhỉ. Tiếng thì thầm nhỏ thoát ra từ cổ họng của tôi khi nhìn ngắm người con gái đang say ngủ trong lồng ngực mình.
– Xin lỗi chị.
Có vẻ như hành động của tôi làm chị thức giấc thì phải, Quỳnh dụi dụi rồi mở mắt ra nhìn tôi, vòng tay chị siết chặt hơn lấy bụng tôi.
– Mấy giờ rồi.
– Dậy đi. 4 giờ chiều rồi đấy.
Bất ngờ chị chồm lên cắn nhẹ vào cằm tôi, giọng chị nũng nịu như một cô gái nhỏ.
– Không. Người ta thích ngủ thêm một tí nữa cơ.
– Thôi nào. Chị định mặc nguyên áo sơ mi của em với bộ tóc bù xù này đi chắc.
– Rồi tôi dậy đâyyyy.
Quỳnh đẩy tôi ra vùng dậy chạy vào phòng tắm, Cặp mông tròn rung lên theo từng bước đi khiến cổ họng tôi khô khốc. Ngày nào cũng thế này thì tôi không chắc mình có thể kiềm chế được. Dù sao thì háo sắc cũng là bản tính của đàn ông, nếu nói không thích thì chắc chắn là các bạn chửi tôi nói xạo. Nhưng thật sự vẫn còn một chút gì đó lý trí cố giữ vững sự tỉnh táo của tôi cho đến tận lúc này. Thôi làm điếu thuốc cho tỉnh táo vậy. Đang nhả từng đợt khói nghi ngút thì bỗng nhiên chị thò đầu ra khỏi cánh cửa phòng tắm, môi trên hơi cắn vào môi dưới như khó xử.
– Chết rồi. Quần áo chị nãy giặt chưa khô.
– Mặc tạm đồ của Linh ấy.
– Không vừa. Trưa người ta thử rồi mới phải mặc cái này chứ.
– Thì về nhà chị lấy vậy.
– Cậu hâm à. Mặc thế này để mai chị được lên báo chắc.
Tôi cười cười trước vẻ mặt xấu hổ pha chút giận dữ của chị. Chắc bả nghĩ tôi kêu đi xe máy chắc.
– Ai bắt chị đi xe máy đâu. Đi ô tô cho kín.
– Nhưng mà gọi taxi cũng ngại lắm.
Đôi môi chị chu ra ỉu xìu trả lời tôi. Không ngờ vẻ ngại ngùng của chị lại dễ thương một cách lạ kỳ đến vậy. Hơi nhướng mày nhìn chị khó hiểu, tôi có một cái tính sở hữu rất lớn, để chị đi taxi với cái bộ dạng này thà tôi đâm đầu xuống đất chết còn hơn Rút điện thoại ra bấm số thằng anh trời đánh của tôi. Sau vài hồi chuông thì cái giọng ồm ồm của lão đã vang lên ở phía bên kia.
– Alo tao nghe đây thằng quỷ.
– Anh à? Tối đại ca có đi sinh nhật cha nội Bình không.
– Có. Sao mày.
– À có gì đâu anh. Bảo thằng cu nào đánh một con xe sang cho em mượn cái. Trời mưa lắt rắt ngại đi xe máy quá.
– Thế để tí tao qua đón mày đi luôn. 2 xe chi cho mệt.
– Thôi em có tí việc cần đi trước. Anh bảo chúng nó mang nhanh sang cho em nhớ.
Ậm ừ một hồi thì lão cũng cúp máy. Lão anh tôi có mấy con ô tô cũng ổn lắm, trước thỉnh thoảng trời mưa trời gió đi chơi với em tôi cũng hay lấy đi. Nhưng nói chung là vẫn trung thành với con wave trắng hơn, vừa nhẹ vừa bé luồn lách cho dễ. Với cả tính tôi xuề xòa nên cũng chưa bao giờ thấy việc đi ô tô hay xe máy quan trọng. Quỳnh hơi ngạc nhiên nhìn tôi nhưng cũng không nói gì, trước chị cũng biết nhà tôi có điều kiện nhưng cũng chưa bao giờ tìm hiểu sâu quá.
Tranh thủ trong lúc đợi xe, tôi thay một bộ đồ đơn giản với quần âu và áo sơ mi. Chả hiểu sao đi bar thôi nhưng lúc nào tôi cũng thích đóng bộ lịch sự kiểu này chứ không giống mấy thằng nhóc loai choai với áo phông sặc sỡ. Khoảng mười phút sau thì thấy có tiếng còi ô tô ở trước cửa, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên kèm theo số lạ trên màn hình.
– Dạ anh H ạ. Anh P bảo em mang xe đến cho anh rồi đây.
– Ờ đợi tí tao xuống.
Con Lexus láng cóng đã yên vị ở trước cửa trong ánh mắt trầm trồ của chị. Đút bao Marlboro còn mới nguyên vào túi áo thằng đệ của lão P, tôi vỗ vai nó hỏi.