Người con gái ấy - Quyển 2

Đã ba ngày trôi qua từ lúc em bước lên máy bay, mang theo nửa trái tim của tôi đi mất luôn. Uể oải ngồi dậy sau một đêm thức gần trắng, điếu Marlboro vừa được châm lửa thả ra những làn khói trắng lan tỏa khắp căn phòng trống. Cái gạt tàn nơi đầu giường ngủ đã ngập tràn những cái đầu lọc thuốc màu trắng, tôi chẳng thể đếm nổi đêm qua mình đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc nữa.

Ngồi thẫn thờ hồi lâu bên ô cửa sổ kính, bỗng tiếng ai đó bấm chuông cửa khiến tôi giật mình. Mới 7h sáng, ai đến tìm tôi sớm như vậy nhỉ, nếu là má thì chắc phải tự mở cửa vào rồi chứ. Tiếng chuông dồn dập vang lên liên tiếp như thể hiện cái tâm trạng mong chờ của người bên ngoài. Mặc tạm cái áo phông nhăn nhúm vào người, tôi lếch cái thân xác mệt mỏi đi xuống từng bậc cầu thang.

– Cậu làm gì mà chị gọi mãi mới dậy thế.

– Em ngủ. Chị đến tìm em có chuyện gì thế.

Chị Q đứng sau cánh cổng sắt nhăn mặt gắt với tôi. Sáng sớm đã om sòm thế này rồi, chị nhìn tôi giục giã khi thấy ánh mắt trống rỗng như mất hồn trên khuôn mặt tôi.

– Nhanh lên. Mở cổng cho chị vào. Mỏi hết chân rồi đây này.

Tôi giật mình kéo cái then dài ra hé cổng cho chị dắt con Vespa đỏ vào sân. Trên xe chị treo đầy những túi ni lông xanh đỏ, tôi thắc mắc khi thấy chị nhấc từng cái ra khỏi xe rồi thản nhiên đi vào trong nhà.

– Túi gì thế chị.

– Đồ ăn chứ cái gì. Hôm nay để chị nấu cho cậu ăn.

Chị nhìn cái căn phòng bếp đầy bát đĩa chưa rửa của tôi, mùi hôi của đồ ăn hỏng tràn ngập khắp không gian khiến hai cái cánh mũi xinh đẹp của chị hơi nhăn lại. Mấy hôm nay tôi chẳng còn tâm trí đâu để hoạt động nữa, thường chỉ ăn vớ vẩn cho qua bữa, có ngày còn chả thèm ăn mà toàn hút thuốc. Q đặt từng túi lên cái bàn bếp rồi xắn tay áo sơ mi lên mặc cho cái nhìn ngơ ngác hơi xấu hổ của tôi.

– Mấy hôm nay em hơi mệt nên chẳng có thời gian dọn. Chị lên nhà trên uống nước đã.

– Thôi khỏi. Cậu lên đó ngồi đi. Chị mà không qua chắc mấy hôm nữa nhà cậu biến thành cái bãi rác thành phố.

– Ha ha.

Gượng cười như cho qua chuyện trước cái nguýt dài của chị. Thôi thì mặc kệ, chị muốn làm gì thì làm. Tôi ngồi ngửa ra cái sopha dài, nơi mà cách đây mới có 6 tháng tôi vẫn còn ôm em nằm trên đó. Tiếng ồn ào từ cái màn hình tivi phát ra nhưng đến tai tôi thì chỉ còn những âm thanh ù đặc. Mở lên cho không gian đỡ buồn tẻ thôi chứ tôi chẳng biết trên đó đang chiếu những cái gì. Nhắm mắt ngửa ra sau một hồi thì tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn gỗ vang lên, một bàn tay bé nhỏ ôm lấy cái gò má có mấy phần hốc hác của tôi. Giọng chị dịu dàng pha một chút gì đó xót xa vang lên bên cạnh.

– Con bé mới đi có mấy ngày mà cậu đã suy sụp đến thế này sao.

– Em vẫn ổn mà.

– Thế này mà cậu gọi là ổn sao?

Chị gắt lên khi nghe những lời chống chế đó từ từ tôi. Những ngày mất ngủ liên tiếp và thuốc lá đã biến khuôn mặt nhẵn nhụi mọc đầy râu lởm chởm, quầng đen xuất hiện quanh đôi mắt hơi lờ đờ vì thiếu ngủ. Nhếch mép một cái coi như đã nghe thấy, tôi gạt bàn tay của chị xuống. Quỳnh biết tôi đang rơi vào khoảng thời gian khủng hoảng nên cũng không quá khó chịu nữa. Chị kéo tay tôi đứng dậy, ra lệnh.

– Đi tắm đi. Chị thích mùi của cậu nhưng không phải hôi như thế này đâu.

– Thôi em lạnh lắm.

– ĐI TẮM.

Quỳnh quát ầm lên khi thấy tôi vẫn nằm ngửa người ra trên ghế. Cái tính tôi trước giờ ưa nhẹ chứ không có nặng, càng gắt với tôi thì tôi càng thích làm ngược lại, lúc bình thường đã vậy rồi chứ đừng nói bây giờ. Tiếng thở dài thườn thượt của chị vang lên bên cạnh, chắc chị cũng đã hiểu cái sự khó chịu của tôi rồi. Điều tôi thích nhất ở chị là sự tinh tế của một người đàn bà từng trải thực sự. Biết không thể cứng được với tôi nữa, giọng chị chuyển sang sự nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa con nít đang dỗi.

– Thôi ngoan nào. Đi tắm đi. Con bé biết cậu thế này sẽ lo lắm đấy.

– Được rồi chị nói nhiều quá.

Em là điều duy nhất có thể chiếm được chút sự chú ý còn sót lại của tôi, dù sao thì chị cũng đã nói nhiều quá rồi, thôi thì chiều ý chị cho đỡ ồn ào. Tôi nhấc mông lảo đảo đi vào phòng tắm để lại sau lưng ánh mắt lo lắng của Quỳnh. Nước ấm xả xuống thẳng xuống đầu từ cái vòi hoa sen khiến tâm trí tỉnh táo được đôi chút. Tôi bị nhiễm cái thói quen đi tắm rất lâu từ Linh, lần nào đi tắm cũng phải ngâm mình trong bồn cả nửa tiếng đồng hồ. Đặt tay lên thành bồn tắm, đang rít từng hơi thuốc dài thì bỗng thấy tiếng bước chân của chị vang lên kèm giọng nói như đang thăm dò.

– Tắm xong chưa H? Gần tiếng đồng hồ rồi đấy.

Do việc ở một mình nên tôi chưa bao giờ có khái niệm đóng cửa khi tắm rửa hay mang quần áo vào trước. Chưa kịp trả lời thì đã thấy chị xuất hiện ở cửa phòng tắm, hai ánh mắt xấu hổ chạm vào nhau. Khuôn mặt chị đỏ bừng vì thấy cơ thể trần truồng của tôi đang nằm dài trong bồn tắm, dù đã có lần ngủ với nhau nhưng rơi vào tình cảnh này thì ai cũng thế thôi. Sau vài giây đầu thì cuối cùng sự bình tĩnh và thờ ơ trên khuôn mặt của tôi đã quay trở lại. Nhìn chị đang luống cuống đứng ở ngoài cửa bằng vẻ mặt bình thản, tôi nói bằng cái giọng không có chút cảm xúc xấu hổ nào cả.

– Chị có thể ra ngoài để em mặc quần áo được không.

– Sao… Sao phải ra chứ? Có phải lần đầu chị nhìn thấy đâu.

Bị rơi vào thế bí nhưng chị vẫn cứng miệng chữa thẹn được, đúng là một người đàn bà từng trải. Tôi chống hai tay vào cái thành bồn tắm bằng sứ lấy đà, cơ thể vạm vỡ chui ra khỏi làn nước nóng. Chẳng thèm lấy cái gì che chắn, tôi giữ nguyên bộ dạng ướt sũng đó đi thẳng ra ngoài kèm theo những giọt nước rơi trên cái sàn gỗ trơn bóng. Lúc đi ngang qua chị, tôi thấy một khuôn mặt đỏ bừng vì bất ngờ xuất hiện, nụ cười nhếch mép lại xuất hiện trên môi tôi.

– Tùy chị.

Với tay lấy cái khăn tắm được vắt trên móc xuống, tôi thản nhiên kéo rèm ra rồi đứng trước cánh cửa kính lau mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước. Bất chợt một vòng tay ôm lấy bụng từ phía sau, tôi khựng lại khi thấy khuôn mặt chị áp lên tấm lưng dài. Giọng nói êm ru vang lên khiến lòng tôi như nhũn lại vậy.

– Cậu đừng như thế nữa. Chị biết cậu cũng đang rất nhớ con bé nhưng cậu nên biết con bé cũng đang rất buồn vì cậu… và cả chị nữa.

Tiếng chị nhỏ dần khi nói những từ cuối cùng. Tôi khẽ thở dài một tiếng, gỡ cánh tay đang ôm chặt cứng mình ra. Bao nhiêu câu chữ muốn nói đều kẹt cứng trong cổ họng, tôi xoay người mở tủ quần áo ra. Vừa lục đống đồ chỉ có hai màu trắng và đen trong đó, chẳng thèm để ý xem biểu hiện của Quỳnh thế nào nữa, tôi nói như có nửa phần ra lệnh nửa phần lảng tránh.

– Không phải chị đang nấu ăn à.

– Ừ ừ chị nấu ngay đây. Cậu xong thì xuống dưới liền nhé.

Nói rồi Quỳnh vội vàng chạy xuống nhà. Chọn một cái áo phông đen và một cái quần lửng đơn giản, thôi thì dù sao chị cũng đang ở đây, lịch sự chút cho ra hồn người. Chưa bước xuống dưới nhà thì hương thơm của những món ăn đã lan tỏa khắp khứu giác của tôi. Chị đang lúi húi nấu món gì đó trên bếp, những sợi tóc mai trên cái trán cao đã lấm tấm mồ hôi dính sát vào da thịt. Nghe thấy tiếng động phía sau, Quỳnh bỏ đôi đũa dài trên tay xuống nhìn tôi mỉm cười.

– Trông cậu tươi tỉnh hơn rồi đấy. Đợi chút, chị sắp xong rồi.

– Ừ. Nay chị không phải đi làm à.

Tôi kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống bàn ăn nhìn chị nói. Quỳnh đưa tấm lưng áo sơ mi đã ướt mồ hôi về phía tôi, chị vừa nếm gia vị vừa trả lời tôi.

– Mấy hôm nay chị đang nghỉ xả hơi. Tuần sau lại đi show tiếp.