Từ ngày ông bệnh, tiền thuốc thang cho ông ngày càng nhiều. Tôi và dì B cố gắng từng ngày chăm sóc ông, nhưng cuối cùng ông cũng không qua khỏi. Khoảng thời gian đó có lẽ là khó khăn nhất trong cuộc đời tôi và dì B. Trước khi ông mất ông có trăn trối lại là phải cố gắng trả hết nợ do làm ăn thua lỗ và đã mượn của người khác khi trả tiền rước dì B tôi về. Thế là dì B tôi buộc phải bán xưởng café để trả nợ, phần còn lại sẽ để dành cho tôi ăn học, và mở 1 shop quần áo để nuôi 2 dì cháu. Thời gian trôi qua, vết thương rồi cũng lành, tôi cũng đã tốt nghiệp 12 và chuẩn bị thi vào ĐH mà tôi mong muốn.
Một hôm dì kêu tôi ngồi lại bàn chuyện quan trọng. Đại ý là nếu tôi đậu ĐH thì sẽ cùng tôi chuyển lên thành phố và bán luôn căn nhà ở quê và sẽ chuyển hẳn lên thành phố sinh sống. 1 phần ở quê giờ không bán quần áo được, 1 phần là muốn chăm sóc tôi. Nghe đến đó tôi mừng lắm nhưng cố gắng giấu cảm xúc. Từ hôm đó tôi có động lực nhiều hơn nữa, tôi học bất chấp. Kết quả tôi cũng đạt được nguyện vọng.
Chuyển lên thành phố dì tôi mua 1 Căn nhà 2 tầng cũng khá rộng rãi. Tầng dưới sẽ mở shop thời trang. Tầng trên có 2 phòng cho tôi và dì B. Tôi thì hằng ngày đi học, dì thì ở shop bán. Thời gian qua có nhiều thứ thay đổi. Nhưng có những thứ không bao giờ thay đổi là tình yêu của tôi dành cho dì B và thói quen ngửi trộm quần áo lót dì B.
Tôi đã sống với tình yêu thầm kín đó, nó day dứt khó chịu lắm. Cây kim trong bọc thì cũng có ngày lòi ra. Hôm đó sau giờ học tôi trở về nhà thì thấy dì B đang bán hàng, vô tình dì cúi xuống soạn đồ cho khách thì tôi vừa bước vào. Dì B mặc áo cổ rộng nên khi cúi xuống hiện rõ đôi gò bồng đảo lấp ló sau lớp áo ngực. Mặc dù chút ít như vậy nhưng nó làm tôi phấn khích vô cùng. Tôi giả vờ về phòng mình và lẻn qua phòng dì B lục quần áo lót cũ để thủ dâm và nghĩ đến dì B. Tôi được toại nguyện, khi có 1 bộ chắc dì vừa thay lúc sáng. Tôi đưa lên mũi ngửi và sóc dương vật, vừa sóc tôi vừa nghĩ đến dì B.
– Dì B ơi bú cu con đi… A… con sướng quá B ơi…
Đang hành lạc bỗng cửa phòng mở, thế là chuyện gì đến cũng đến. Tôi hốt hoảng ra mặt, còn dì B thì đứng như trời trồng. Tôi vội kéo khóa quần và chạy ra khỏi nhà. Cũng may là tôi có thói quen lúc nào cũng mang điện thoại và bóp tiền bên mình. Tôi cứ đi mãi lòng vòng thành phố. Trong đầu hình dung viễn cảnh kinh khủng mà tôi sắp phải đối mặt khi về nhà. Tôi muốn gọi nói tiếng xin lỗi nhưng không dám. Tôi ngồi ngoài công viên đến tối. Trời lại bắt đầu mưa. Tôi vội kiếm mái hiên và ngồi như con chuột chết tiệt. 1 lúc sau có tin nhắn đến:
– Dì B: Con đi đâu về nhà đi, trời mưa lớn, đi B lo cho con lắm. Con về nhà đi, dì B không mắng con đâu.
Tôi đọc xong nhưng không trả lời. Điện thoại reo liên tục. Dì B cứ gọi mãi, tôi cứ bấm bận. 1 lúc không thấy gọi nữa. Rồi tôi thiếp đi bên mái hiên lạnh lẽo. Giật mình dậy thì đã 22h rồi. Đói bụng, tôi ghé 1 quán mì gõ và sì sụp với cái bụng đói meo. Bỗng tôi thấy 1 dáng hình quen quen trên chiếc xe quá đỗi quen mắt. Đó là dì B tôi, dì vẫn còn mặc áo mưa, có lẽ chạy tìm tôi từ chiều. Tôi thương lắm. Tôi lấy điện thoại ra và gọi dì B.
– Tôi: Dì B về đi, đừng tìm con nữa. Chút con sẽ về mà.
– Dì B: Con đang ở đâu, B chạy lại đón về. Đừng trốn tránh nữa.
– Tôi: Con hứa về thì sẽ về.
– Nói xong tôi tắt điện thoại và đi bộ về nhà. Trong đầu cứ suy nghĩ sẽ đối diện dì B như thế nào.
23h hơn tôi về tới nhà. Tôi thấy dì B vẫn đợi tôi. Mắt tôi ứa lệ. Tôi bước vào nhà cúi gằm mặt. Dì thấy tôi thì mừng lắm. Vừa khóc vừa nói.
– Con đi đâu từ trưa giờ, không liên lạc được, có biết dì B lo lắm không hả.
– Con xin lỗi nhưng…
Nói đến đó tôi không còn biết nói gì nữa mà chỉ lặng thinh. Rồi dì kêu tôi lên ăn cơm. Vẫn cơm canh vẫn còn nóng, có lẽ dì B mới hâm cho tôi. Ăn xong tôi lặng lẽ về phòng tắm và đi ngủ. Để lại đằng sau tiếng thờ dài của dì B.
Sáng hôm sau tôi lại đi học bình thường. Trưa về thì dì B bảo tôi tối nay chở dì đi công việc. 7h tối tôi ăn diện 1 bộ đồ thật sang(mỗi lần đi với người đẹp thì tôi cứ phải diện thật đẹp, cứ như đi với người yêu vậy). Dì kêu tôi chở đến cafe Queen. Tôi cứ nghĩ dì hẹn đối tác mua bán. Không ngờ cafe tối nay chỉ có tôi và dì B.
Dì B bất ngờ hỏi tôi:
– Khi nào dắt bạn gái về ra mắt dì B đây.
– Bạn gái đâu mà dắt.
– Đẹp trai, cao ráo vậy mà không có sao.
– Không muốn có và sẽ không có.
– Tại sao?
Khi nghe tại sao. Tôi trả lời luôn:
– Vì con đã yêu dì B, yêu từ khi còn là 1 thằng nhóc. Cho đến bây giờ con không để y ai được nữa.
Dì hơi shock nhưng cố gắng trấn tĩnh.
– Nhưng dì là dì của con, làm sao có thể được. Điều đó là sai trái, khi nào con quen bạn gái thì con sẽ biết dì cũng như bao người con gái khác. Huống chi dì B năm nay đã 33 tuổi, không còn trẻ nữa. Có bao cô gái trẻ hơn dì, đẹp hơn. Con hãy mơ lòng đi. Đừng tiếp tục suy nghĩ sai trái nữa.
– Con sẽ cố gắng.
Mặc dù nói vậy chứ tôi thừa biết lòng tôi như thế nào mà. Chúng tôi nói chuyện cũng khá lâu, chủ yếu là dì B muốn khuyên tôi. Tôi và dì B chạy về mà không ai nói ai câu nào. Chiếc xe 50 cc lúc trước tôi chạy giờ đã thay bằng chiếc air blade. Và dì B ngồi sau giờ đã giữ khoảng cách nên đưa tay chịu lưng tôi vì thế tôi không cảm nhận được vú dì B cọ lưng nữa.
Sau lần nói chuyện đó tôi như mở được cục tạ trong lòng. Tôi sẽ chứng minh cho dì B thấy tình yêu của tôi và sẽ chấp nhận tôi. Từ ngày hôm đó tôi cố gắng học hành để chứng minh cho dì B thấy là sau này tôi sẽ có công việc tốt để lo cho dì B. Tôi tìm công việc làm thêm, và với vốn tiếng Anh khá tốt của tôi nên tôi đã xin được vào làm bồi ở 1 khách sạn 5 sao.
Từ đó tôi tự lo mọi chi phí cho mình. Không xài tiền dì B nữa. Khi tôi lãnh lương tôi hay mua đồ ăn ngon cho dì, mua những món quà mà dì B thích. Có lẽ dì B biết tôi muốn chứng tỏ tình cảm. Nhưng thấy tôi chăm học vậy nên dì cũng chiều tôi mà đón nhận nó. Nhưng có 1 chuyện đã thay đổi đó là cửa phòng dì B luôn khóa trái. Tôi không thể tìm quần áo lót của dì B mà thủ dâm nữa. Nhưng điều đó không quan trọng. Dì B biết tình cảm tôi là được rồi.
Chuỗi ngày cố gắng của tôi trôi qua như thế đến năm tôi học năm 4 ĐH thì tôi đã có được điều mình ấp ủ, mong muốn cả đời. Đó là tình cảm dì B dành cho tôi. Nhiều khi nghĩ lại tôi phải cảm ơn 3 thằng cướp khốn nạn đã đánh tôi bầm dập và nằm viện cả tháng. Hôm đó 3h chiều dì B kêu tôi chở ra ngân hàng rút tiền, do dạo gần đây việc kinh doanh khá tốt nên dì B hay nhận và chuyển tiền lắm.
Có lẽ bọn cướp đã đánh hơi được và chờ ngày ra tay. Sau khi rút tiền tôi và dì B chạy lòng vòng gặp mấy đối tác, xong thì trời cũng gần tối nên tôi và dì bàn sẽ ăn cơm ở ngoài luôn. Sau khi ăn xong thì lúc đó khoảng 8h. Tôi và dì trên đường về thì vô tình chạy ngang con đường đang quy hoạch nên khá vắng. Do đã theo dõi và chuẩn bị kỹ nên chúng đón đầu tôi.
Lúc đó 1 thằng cầm dao khống chế tôi, 2 thằng thì khống chế dì B tôi và bảo đưa hết tiền và những thứ giá trị. Dì B vì sự an toàn của tôi và dì nên cũng đưa hết. Nào ngờ bọn chó được voi đòi 2 bà trưng. Chúng định hãm hiếp dì B tôi vì thấy dì rất xinh đẹp và thân hình cân đối. Tới lúc đó tôi không thể nhịn được nữa. Tôi dằn co với thằng có dao, do hay tập thể thao nên tôi khoẻ hơn nên dằn văng con dao rớt vào bụi cỏ.
Xong tôi lại đạp 2 thằng kia ra và hô lớn kêu dì B chạy đi. Lúc đó tôi thà chết chứ không cho bọn nó làm chuyện thối tha với dì B. Ai ngờ 3 thằng dí lại đánh tôi, 2 thằng rút cây côn sắt đánh tôi túi bụi, mặc dù vậy tôi vẫn cố kêu dì B hãy chạy đi. Lúc đó theo phản xạ tôi cứ đưa 2 tay lên đỡ, tôi thấy đau điếng cả 2 tay khi mỗi lần gậy sắt đập xuống.