Cuối cùng, sau một lúc lâu, nàng nói:
– Em không hiểu sao anh lại muốn em làm chuyện như vậy. Anh không còn yêu em sao?
Tôi cọ má mình vào má nàng và chầm chậm đáp:
– Ngọc, anh yêu em hơn mọi thứ trên đời. Anh phải nói thế nào em mới hiểu đây, anh muốn em được hạnh phúc hơn, được trải nghiệm những xúc cảm khác lạ hơn vì từ trước tới giờ, anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của em.
– Kể cả khi chuyện đó làm anh ghen tuông, đau khổ?
– Đúng, anh chấp nhận hết.
Lại một khoảng lặng lâu. Cuối cùng nàng khe khẽ nói:
– Thôi anh đừng nói chuyện này nữa.
Những cố gắng của tôi trong mấy tháng tiếp theo đều như thế. Đôi lúc, thấy tôi cứ đề cập chuyện này miết, nàng giận tôi cả ngày không thèm nói chuyện. Riết tôi cũng nản, nghĩ là thôi bỏ cuộc cho lành, vì bao nhiêu chiêu trò tôi nghĩ ra để thuyết phục Ngọc cứ như nước đổ lá khoai.
Nghĩ là vậy, nhưng tôi cũng thử cài trojan, mã độc vào laptop và điện thoại của nàng để theo dõi. Đối với dân lập trình như tôi, việc này cũng không khó khăn gì. Tin nhắn Facebook, Zalo, hình ảnh, file trong máy nàng tôi đọc được hết. Tôi muốn cầu may xem với những ý tưởng ‘xấu xa’ mà tôi cố gắng tiêm nhiễm vào trong đầu nàng, thì nàng có mở rộng lòng với anh chàng nào không? Nhưng rốt cuộc, chỉ là công cốc. Đúng là thỉnh thoảng có những người kết bạn và sau đó tán tỉnh nàng thật, nhưng nàng chỉ trả lời khéo léo, chừng mực, chứ không đẩy đưa gì với bọn họ cả.
Hai vợ chồng tôi vẫn êm ấm bên nhau, duy chỉ có vấn đề tình dục là chưa viên mãn. Nó cứ lấn cấn như thế mà tôi không biết làm sao giải quyết cho hợp lý.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Sáng nay, vừa vào đến công ty thì chuông điện thoại tôi reo, nhìn vào thấy số của vợ thì tôi liền bắt máy:
– Gọi anh có gì vậy bà xã?
– Em mới bị cướp xe anh ơi, ngay trước cổng công ty em.
Tôi giật mình:
– Em có sao không, có bị gì không?
– Dạ em không sao, trầy xước xơ xơ thôi ông xã. Nhưng mà có anh thợ hồ làm ở công trình kế công ty em nghe em la “cướp cướp” thì chạy lại cứu. Thằng cướp nó rút dao đâm anh ấy máu chảy nhiều lắm. Em sợ quá ông xã.
Giọng của nàng vẫn chưa hết run.
– Em có gọi cấp cứu chưa?
– Dạ rồi.
– Ừ, em vào bệnh viện cùng đi, xem anh ta thế nào. Có gì mình trả tiền thuốc men cho người ta. Sẵn em bảo bác sĩ khám coi tay chân em có bị gì không?
– Dạ.
– Rồi em tới bệnh viện đi. Anh xin nghỉ, chạy lên xem thế nào.
Tôi lo lắng không biết vợ mình có làm sao không? Anh thợ hồ giúp vợ mình, tôi cũng mong anh ta không bị thương tích gì quá nặng. Nghĩ vậy, tôi gọi sếp xin nghỉ buổi sáng rồi tức tốc chạy vào bệnh viện.
Gặp Ngọc ở bệnh viện, tôi mừng rỡ thấy nàng gần như không bị gì, chỉ xây xát nhẹ, rướm máu ở khủy tay do bị thằng cướp xô té xuống đường. Nhưng anh thợ hồ giúp vợ tôi, sau này thì biết tên là Hưng, bị nặng hơn nhiều.
Qua lời kể của vợ thì tôi cũng đã nắm bắt được câu chuyện. Bọn cướp có hai thằng đi cùng một xe, thấy vợ tôi phụ nữ chân yếu tay mềm nên một thằng nhảy xuống, đạp ngã chiếc Vespa của vợ tôi định cướp. Nghe tiếng vợ tôi tri hô thì Hưng đang ngồi uống cafe vỉa hè để chờ vào ca ở công trình ngay đó liền chạy tới. Anh ta đấm vào mặt thằng đạp xe của vợ tôi.
Nó liền rút dao ra chống trả. Lưỡi dao xẹt qua bụng nhưng không trúng mà chỉ rách áo, gây vết thương ngoài da. Nó định đâm cái nữa, tình thế rất nguy hiểm: Nó mà đâm vào bụng là ổ nội tạng thì dễ chết lắm. Hưng đành lấy tay trái chụp con dao, hai người giằng co ngã xuống. Anh ta vớ được cái mũ bảo hiểm của vợ tôi nằm gần đó liền đập tới tấp vào mặt thằng cướp.
Nó vừa lấy một tay chống đỡ, vừa cố rút con dao khỏi tay Hưng. Tay anh ta chảy máu nhiều vì lưỡi dao cứa vào đó. Thằng cướp giật mạnh một cái, có lẽ vì đau quá nên Hưng lỏng tay ra. Nó liền đâm con dao thẳng vào bắp tay Hưng. May sao mấy người công nhân khác cũng cầm ống sắt chạy tới. Không cần nói cũng biết thằng cướp no đòn, còn thằng đồng bọn sợ quá rồ ga chạy mất. Một người xé vải cầm máu cho Hưng rồi cứ để con dao cắm ở đó mà chở thẳng vào bệnh viện.
Tôi làm thủ tục với y tá, đóng viện phí cho Hưng và để lại số điện thoại, bảo có gì bệnh viện cứ liên lạc với tôi. Họ đưa Hưng vào phòng mổ cấp cứu để phẫu thuật lấy con dao ra. Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Cũng may Hưng được ông bà phù hộ, chỉ bị đâm vào phần mềm chứ không bị đứt dây thần kinh, nằm viện một thời gian là sẽ có thể hoạt động như bình thường rồi.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, dân lao động như Hưng mà tay chân có làm sao vì cứu vợ mình thì tội nghiệp người ta lắm. Dù vậy Hưng bị mất máu nhiều nên ngất đi, phải truyền máu. Nãy giờ ngồi làm đủ thứ thủ tục và chờ cho xong phẫu thuật cũng mất cả buổi sáng rồi, nhìn Hưng nằm nhắm mắt bất động trên giường bệnh, tôi và Ngọc đành quay về, dự định là sau khi tan sở buổi chiều sẽ lại vào thăm Hưng.
Hết giờ làm, tôi cùng vợ mua sữa, trái cây, nước yến… rồi vào bệnh viện. Hôm nay, Ngọc mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, trên hông nàng đeo một chiếc thắt lưng màu đen tiệp màu với đôi giày. Chiếc đầm không quá hở hang nhưng cũng đủ lộ ra đôi chân gợi cảm của Ngọc. Tôi rất thích cách ăn mặc của nàng, không quá sexy nhưng vẫn đầy quyến rũ.
Vào tới phòng thì thấy Hưng đã tỉnh, đang ngồi dựa lưng vào đầu giường. Bàn tay trái, bắp tay và bụng của Hưng đều quấn băng trắng, cổ tay phải thì cắm ống tiêm truyền dịch. Chúng tôi bước tới chào hỏi, Hưng nhận ra vợ tôi nên mỉm cười. Ba người giới thiệu tên tuổi với nhau. Hóa ra Hưng lớn hơn vợ chồng tôi một chút, năm nay anh ta 26 tuổi. Sau vài câu xã giao, vợ tôi bước tới cảm ơn Hưng. Anh ta xua tay cười bảo chuyện nhỏ, thấy chuyện bất bình thì ra tay thôi, kêu vợ chồng tôi đừng bận tâm. Tôi cũng chân thành cảm ơn Hưng.
Giờ tôi mới để ý Hưng là người rất cao to, nhìn anh ta nằm chiếm hết cả cái giường bệnh, tôi đoán Hưng chắc cao phải 1m8 (sau này tôi biết mình đoán sai một chút, con số đúng là 1m78). Tảng ngực của anh ta vạm vỡ, vuông vức, hai cánh tay, đôi chân cũng đều cuồn cuộn cơ bắp. Làn da Hưng ngăm ngăm màu nâu khỏe mạnh vì phải lăn lộn nắng gió ở công trường. Nhiều khi dân tập gym có hình thể cũng không bằng mấy người làm nghề lao động chân tay, câu đó đúng với trường hợp của Hưng. Gương mặt Hưng góc cạnh, nam tính dù thần sắc hơi nhợt nhạt, có lẽ vì mất máu và đau đớn do thương tích. Tuy vậy nó vẫn không giấu đi được vẻ mạnh mẽ. Giọng nói Hưng trầm ấm, có cái gì đó rất cuốn hút người đối diện.
Nhìn người đàn ông khỏe mạnh ở giữa tuổi đôi mươi sung sức còn khổ sở vì những nhát dao làm tôi rùng mình nghĩ: Nếu không có Hưng thì sao? Biết đâu người nằm đây là người vợ yêu dấu của mình? Nghĩ vậy, tôi càng biết ơn Hưng hơn. Tôi hỏi:
– Anh ăn gì chưa?
Hưng lắc đầu. Tôi tiếp:
– Mà anh có gọi cho người thân vào thăm chưa? Tại em không thấy ai.
– Anh ở xa đến Sài Gòn này một mình thôi, người thân ở quê cả.
– Vậy à? Thôi để em đi mua cái gì cho anh ăn chứ mới phẫu thuật mà chưa ăn uống gì chịu sao nổi.
– Anh sợ phiền chú quá.
– Anh ngại cái gì, ở đây đợi em chút.
Nói rồi tôi để vợ ngồi trò chuyện với Hưng rồi chạy đi mua tô cháo. Về tới nơi thì thấy vợ và Hưng đang nói chuyện vui vẻ. Tôi bước tới đưa tô cháo cho Hưng, cười hỏi: