– Nhóc đó chơi hay ghê anh.
– Ừ, nó chừng 6 – 7 tuổi mà trượt giỏi quá.
– Sau này con của tụi mình cũng dễ thương vậy anh ha.
– Uhm, nó chỉ cần giống mẹ chút xíu thôi là dư dễ thương luôn.
Ngọc cấu nhẹ vào cánh tay tôi, lẩm bẩm “chỉ giỏi nịnh” và nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Hai vợ chồng tôi đang khoác tay nhau đi dạo trên phố đi bộ Nguyễn Huệ. Nàng thấy một cậu bé chơi ván trượt cân bằng đi lắt léo giữa dòng người nên buột miệng khen như thế.
Tôi tên Lâm, 24 tuổi bằng tuổi với Ngọc, vợ mình. Chúng tôi cưới nhau từ lúc vừa ra trường, tới nay đã hơn 2 năm. Nói là vậy, nhưng hai đứa tôi đã ở bên nhau 9 năm rồi: 3 năm phổ thông, 4 năm đại học và 2 năm nên duyên chồng vợ. Ngọc là bạn cùng lớp thời cấp 3 của tôi. Vừa vào lớp 10 tôi đã thích nàng rồi, suốt cả một năm trời cưa cẩm, tới năm lớp 11, tôi cũng đã có được trái tim nàng.
Sau này, tôi mới biết là ba nàng là bạn chiến đấu thân thiết của ba tôi, hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử ở chiến trường Campuchia. Do đó, từ khi biết hai đứa thích nhau, gia đình hai bên không ngăn cấm mà còn ủng hộ, vun xén cho bọn tôi. Ba của nàng, tức là bố vợ tôi sau này, thỉnh thoảng sang nhà tôi nhậu với ba tôi, hai ông bố cứ khề khà: “Trông tụi nhỏ mau lớn để tôi với ông làm sui”, rồi cụng ly cười sảng khoái.
Mà về sau, đúng là bọn tôi cưới nhau thật, bạn bè rất là ngưỡng mộ và có phần ganh tỵ với tình yêu của bọn tôi. Mỗi khi có dịp họp lớp, có đứa lại tặc lưỡi: Than ế, than bị bồ đá, chia tay rồi chỉ vào bọn tôi “thiệt không ai hạnh phúc bằng hai đứa tụi mày, ở với nhau chừng đó năm”. Lúc đó, hai vợ chồng tôi chỉ biết nhìn nhau cười trừ, nhưng tôi cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong bàn tay tôi siết mạnh hơn một chút, tôi biết trong lòng nàng rất ấm áp.
Ba mẹ tôi có 3 đứa con: Chị hai tôi, anh ba và tôi là con út. Như đã nói ở trên, sau chiến tranh biên giới phía Nam, ba tôi giải ngũ về quê ở một tỉnh miền Tây rồi gặp và cưới mẹ tôi. Nhờ siêng năng, chịu thương chịu khó và cũng nhờ Trời thương, tới nay, sau hơn 30 năm không ngừng phấn đấu, ba mẹ tôi cũng đã xây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ.
Nếu nói gia đình tôi là đại gia thì tôi không dám, nhưng nhà tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để. Ba mẹ tôi chuyên về chăn nuôi thủy sản, tôm cá các loại. Về sau phát triển, nâng lên thành thu mua, sản xuất xuất khẩu. Nhà tôi có một nhà máy chế biến thủy sản. Phải nói tôi rất phục ba mẹ mình, không học cao như người ta nhưng nhanh nhạy và làm ăn rất giỏi. Nhà tôi còn mở rộng sang kinh doanh thức ăn gia súc gia cầm, thức ăn cho tôm cá, thuốc thú y, thuốc trừ sâu. Có thể nói, về kinh tế, tôi không có gì phải lo nghĩ nhiều, từ nhỏ sinh ra tôi đã sung sướng rồi.
Cơ sở nhà làm ăn đa dạng như thế nên con cháu trong dòng họ ba mẹ đều thu nhận vào làm hết, đứa nào giỏi cái gì thì cho phát huy cái đó, đứa nào dốt quá thì cho làm công nhân, lái xe, giao hàng… Vì vậy, trong dòng họ người ta rất quý mến và tôn trọng ba mẹ tôi.
Dù không ăn học nhiều, nhưng ba mẹ luôn muốn cho con cái học thành tài, đó là một điểm khác mà người ta hay khen nhà tôi. Chị hai tôi tốt nghiệp đại học Kinh tế, hiện về giúp ba mẹ quản lý công ty, tiền bạc, ba mẹ tin tưởng giao chị hai phần nhiều. Chồng chị cũng học cùng trường, nhà anh gia đình cơ bản, cưới được chị tôi như sa vào hũ nếp. Tuy vậy, thân ở rể nhưng anh không phải loại vô dụng ăn bám đâu, anh ngược lại anh rất siêng năng và giỏi ngoại ngữ, nhờ anh mà ba mẹ đã được những hợp đồng xuất khẩu lớn.
Anh ba tôi thì học dốt hơn chị hai một chút, ảnh chỉ tốt nghiệp cao đẳng thủy sản, hiện phụ trách phần chăn nuôi sản xuất cho công ty. Trước thời cấp 3 ảnh cũng suýt lạc lối khi tụ tập đám bạn xấu đánh nhau này nọ. Nhưng ba tôi rất cứng rắn, vừa đánh vừa khuyên, may sao anh hiểu ra rồi lớp 12 cũng cố gắng mà tốt nghiệp rồi vào được cái cao đẳng. Giờ anh đã có vợ là một chị cùng quê.
Cuối cùng, tôi là con út, là đứa học giỏi nhất nhưng lại không theo nghiệp của gia đình. Từ nhỏ, tôi đã học toán rất giỏi và sau đó thì có niềm đam mê máy tính. Hồi đó tôi còn mơ mộng trở thành hacker, thành siêu tội phạm bị FBI săn lùng nữa cơ, giờ nghĩ lại vẫn buồn cười. Tôi đậu vào khoa CNTT trường Tự nhiên trên Sài Gòn. Còn vợ tôi, lúc đó nàng đậu vào khoa kế toán bên ĐH kinh tế luật. Rời quê, hai đứa tôi khăn gói lên SG học. Nàng ở ký túc xá còn tôi ở căn nhà riêng ba mẹ mua cho.
Tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi, tôi ở lại SG làm lập trình viên cho một công ty nước ngoài với mức lương khá. Nhưng thật ra, điều kiện của nhà tôi như vậy, kiếm tiền không phải là việc quan trọng nhất, chủ yếu vì tôi rất yêu thích công việc này. Nhiều đêm tôi OT ngồi lặng lẽ gõ code, còn vợ tôi thì ngủ một mình trong phòng ngủ.
Ông Trời không cho ai tất cả, ông cho tôi bộ óc nhạy bén, một gương mặt sáng sủa, thông minh, một gia đình có điều kiện khá giả, một người vợ tuyệt vời, nhưng ông cũng lấy đi của tôi một thứ. Một thứ rất quan trọng của thằng đàn ông. Nó để lại trong tôi một sự tự ti mặc cảm vô cùng mà tôi vẫn luôn giấu diếm, ngay cả với Ngọc, người đầu ấp tay gối với mình: Tôi không thể có con. Ít nhất là không thể có con bằng phương pháp tự nhiên là quan hệ tình dục với vợ mình.
Từ nhỏ, tôi là một đứa thấp bé nhẹ cân, sức khỏe tôi không tốt lắm, hay ốm vặt, ba mẹ tôi cứ than “thằng này nuôi hoài hổng thấy lớn”. Cho tới bây giờ, sau khi đã bị mẹ nhồi đủ thứ thức ăn bổ dưỡng, khi đã 24 tuổi, đã trưởng thành rồi, tôi vẫn chỉ cao có 1m64. May thay, vợ tôi cao 1m58, nên đi với nàng, sau khi đã xỏ vào đôi giày tăng chiều cao, tôi cũng không quá xấu hổ.
Ngọc là một người vợ tuyệt vời, tôi luôn nói như vậy. Gương mặt trái xoan thanh tú của nàng mang một vẻ đẹp hiền dịu. Đôi mắt đen lay láy, sống mũi cao, đôi môi đỏ đáng yêu, nhìn đã muốn ‘cắn’ cho một cái. Làn da nàng mịn màng, trắng nõn, cái làn da trắng của con gái miền Tây được tưới tắm bằng những dòng sông quê ngọt ngào bình dị. Nó không phải thứ da trắng bệch bạc của những cô gái nước ngoài xứ lạnh, mà nó là làn da trắng hồng đầy sức sống. Ngọc không cao nhưng thân hình nàng rất cân đối, “khúc nào ra khúc nấy”, mông ngực của nàng mây mẩy, căng tròn. Thời đi học, hay cho tới bây giờ đã đi làm, mỗi khi có dịp mặc áo dài ở công ty, bọn đàn ông cứ nhìn nàng bằng ánh mắt như thiêu đốt.
Tôi yêu nàng ở vẻ ngoài lẫn con người bên trong. Nàng là một người con gái rất ngoan ngoãn, lễ phép đối với cả hai bên nội ngoại. Đối với tôi, nàng dịu dàng và chung thủy. Có lẽ, đó là nhờ nàng là con một, được nuôi dạy trong một gia đình có nề nếp gia phong. Không như ba tôi, ba nàng sau chiến tranh thì tiếp tục nghiệp binh ngũ, hiện ông đang giữ một vị trí khá cao, còn mẹ nàng là giáo viên. Nghĩ lại, tôi cũng thầm cảm ơn ba mẹ vợ đã sinh ra một người con gái vừa đẹp người, đẹp nết như Ngọc, lại biết chăm chồng, nấu ăn rất ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.
Thời sinh viên, nhiều anh chàng hình thức, gia cảnh cũng tốt bỏ công cưa cẩm đều bị nàng từ chối thẳng thừng. Tôi thương Ngọc là vậy. Như hiện nay đây, khi đang là nhân viên kế toán ở một công ty, Ngọc cũng hay bị thả thính, trêu ghẹo nhưng nàng ăn nói, cư xử rất đúng mực nên riết rồi bọn họ cũng biết mà tránh, vì khó quá “ăn” không được. Hai vợ chồng tôi tin tưởng và yêu thương nhau, thậm chí, những tin nhắn tán tỉnh của mấy anh chàng đó, khi đêm về trên giường ngủ, Ngọc còn mở cho hai vợ chồng cùng nhau đọc và cười với nhau. Đấy, ở cái thời mà hở ra nghỉ trưa là dân công sở kéo nhau vào nhà nghỉ ngoại tình, tôi thật quá là may mắn khi có được người vợ như Ngọc.