3 ngày sau, mọi chuyện vẫn thế, chẳng tiến triển đến đâu …
Tôi vẫn chưa có cách tiếp cận và bắt chuyện cùng em, không lẽ đi ra rồi nói “Bạn ơi, chúng mình làm quen nha”, tạch chắc luôn.
Khi cưa gái, thì khâu làm quen quan trọng lắm. Nếu làm quen mà tạo ấn tượng tốt, khiến cho đối tượng cảm thấy mình hứng thú thì sẽ dễ dàng hơn ở các khâu tiếp theo. Còn nếu mà làm quen không tốt, không tạo được sự chú ý cuả đối tượng, thì một là sẽ bị từ chối thẳng thừng, hai là đồng ý cho lấy lệ, sau đó bị cho ra rìa.
Hầu như vào mỗi giờ ra chơi trong 3 ngày này, tôi quan sát em rất kĩ. Ngày nào cũng như ngày nào, em ra đó ngồi, đeo tai nghe rồi nhắm mắt, đợi chuông reng thì vào lớp. Em không có lấy một người bạn, ở em tôi thấy một sự cô đơn, trống trải và tẻ nhạt.
Tôi cảm thấy em rất tội nghiệp. Có thể là em vô cảm với mọi người xung quanh, hoặc là em bị cách ly. Dù gì đi nữa, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn đến hết năm học này, thậm chí cả năm lớp 12 thì cũng chẳng hay ho gì.
Ngày hôm sau, tôi đến chỗ ghế đá em ngồi …
Trên tai tôi lúc này là đôi tai nghe mp3, tôi bước từng bước, chậm chạp như đi tản bộ và không để ý đến em. Đến gần em, tôi không biết em có nhìn thấy tôi đến không, tại vì như đã nói, tôi lơ em, mắt không để ý đến em, tôi cứ làm theo những gì đã định trước. Ngồi xuống ghế đá, thực ra chỗ này là 1 dãy 3 ghế đá, tôi ngồi cách em chừng 2m, nhắm mắt lại rồi nghe nhạc.
Thật sự lúc đó tôi không biết phản ứng của em, vì tôi đã nhắm mắt mất rồi. Trước khi chuông reng vào lớp 5ph, tôi mở mắt ra nhìn về phía em, em vẫn ngồi đó, vẫn nhắm mắt nghe nhạc. Uh, vậy là mình còn cơ hội, em vẫn chưa bài xích mình. Nếu mà em đi mất thì tôi cũng không biết làm sao nữa … Thăm dò xong, tôi về lớp …
2 ngày sau, tôi vẫn lặp lại y chang những hành động đó, nhưng khác ở chỗ khoảng cách mà tôi ngồi với em giảm dần: 2 -> 1,5m ; 1,5 -> 1m.
Chắc các bác không hiểu vì sao mình lại làm vậy đúng không? Thật ra, tôi đang làm cho sự xuất hiện của tôi quen thuộc trong mắt em. Này, quan trọng lắm đấy. Các bác đừng coi thường. Một khi có một cái gì đó trở nên quen thuộc với ta, thì khi đột ngột mất đi, ta mới cảm giác được cái quý của nó.
Ngày tiếp theo, tôi vẫn ngồi cách em 1m. Vì sao không ngồi gần hơn ư ? Vì không dám !! Tôi không dám chắc nếu gần hơn nữa thì em có bỏ đi hay không? Nếu điều đó xảy ra thì công lao 2 ngày trước đều mất hết, vì thế, tôi không dám tiến thêm.
Hôm nay tôi thêm tí thuốc thử, trước khi đến tôi đã mua theo bịch poca.
– Bạn gì ơi, thử một miếng không ? – tôi cầm 1 miếng, sau đó thân thiện hỏi.
Em có mở mắt ra rồi quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn xuống miếng bánh trên tay tôi. Em ngước lên nhìn tôi cái nữa rồi quay lại, nhắm mắt nghe nhạc tiếp.
…
Đệch, tạch rồi chăng !!!
Nản thật, thôi, ăn bánh cái đã, mai tính tiếp …
Hôm sau tôi vẫn đến ngồi, chỉ là lúc này vẫn chưa nghĩ ra được cách gì. Haizzz, sao cưa gái khó vậy trời !!!
“Well I wonder could it be
When I was dreaming ’bout you baby you were dreaming of me …”
Ý da, bài mình thích đây rồi !!! Chắc các bác cũng đoán được bài gì …
Tôi lẩm nhẩm hát theo đoạn kế:
“…Did I lose my love to someone better
And does she love you like I do
I do you know I really really do
Well hey so much I need to say
Been lonely since the day
The day you went away…”
– H … hii hii …
Tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười kế bên …
– Hi hi hi … og …og
Tôi quay qua nhìn thì thấy em đang ho , 1 tay đang vuốt ngực liên tục. Có lẽ cười nhiều quá nên bị sặc.
– Sao cười mình ? – Tôi hỏi.
– Bạn … bạn … phát âm sai, mà còn hát dở nữa.
Em quay nhẹ qua nhìn mình, lưỡng lự vài giây rồi nói, sau đó còn tiếp tục nhe răng ra cười nhẹ nữa.
Đệch, răng trắng và sáng thế. Chắc dùng P/S trắng sáng thường xuyên …
– Uh, mình không giỏi tiếng anh cho lắm, còn hát dở thì chắc tai bạn có vấn đề, mình đi karaoke với bạn bè thì toàn được khen không mà, hát toàn được 99, 100 điểm…
Tôi nhăn mày lại, tỏ vẻ không tin nói.
– Khặc …
Em có vẻ không ngờ tôi trả lời như vậy, nên nín cười.
Tôi không nói chuyện tiếp nữa, tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc rồi lẩm nhẩm hát tiếp.
Tiếp cận thành công !!!
Ngày hôm sau, vẫn là dãy ghế đá …
– Ăn thử một miếng đi bạn … Ngon lắm …
Tôi mồm thì đang nhai ngoằm ngoằm, tay thì cầm miếng bánh poca đưa sang mời em ấy.
Em chần chừ vài giây rồi tiếp bánh từ tay tôi, nhìn miếng bánh vài giây nữa rồi mới cho vào miệng.
Sợ anh bỏ thuốc à, anh không tồi tệ đến mức đó đâu, hừ ….
– Sao, ngon không ?
– Cũng ngon.
Không ngon bố mày vả chết, mua mất gần 15 khôngozing đấy …
– Bạn học lớp Bxx hả, chắc tiếng anh bạn giỏi lắm phải không?
– Uhh…
– Sao mình thấy bạn thường ngồi đây 1 mình vậy, bạn bè của bạn bận gì hả?
– Ưmmm …. Mình không có bạn…
– Không đâu, bạn có bạn mà …
– Không, mình không có ai cả …
– Thế mình đây không phải bạn của cậu à ?
– Ơ … ưm … chúng ta chỉ nói chuyện với nhau một lát thôi, mình còn chưa biết tên cậu nữa mà …
– Một khi chúng ta học cùng trường thì đã là bạn rồi. Tên mình là xxx, mọi người thường gọi mình là Gum, và mình rất sẵn lòng làm bạn của cậu …
– Mình …
– Thôi đừng nghĩ nữa, mình là bạn cậu rồi đó, cấm phản đối.
– Cậu đang nghe bài gì thế, cho mình mượn cái tai nghe chút …
Tôi nhanh tay lấy tai nghe từ tai em.
Cầm tai nghe đeo vào tai, tôi giật mình … Chả có tí nhạc gì cả, vậy là em chỉ đeo tai nghe mà không bật nhạc. Tôi nhìn em, em mím môi quay mặt đi rồi cúi xuống.
Lúc đấy tôi thấy em mới cô đơn, đáng thương làm sao ….
– Nè, đeo lên tai đi.
Tôi lấy 1 tai nghe của mình xuống rồi đưa cho em.
Em nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên …
– Cầm lên đi, haizzz… – Tôi mệt mỏi nhìn em.
Cuối cùng, em cũng cầm rồi đeo lên tai…
…
“Reng … reng … reng …”
– Chuông vào lớp rồi, hẹn gặp cậu ngài mai nhé.
Sau khi nhận lại tai nghe từ tay em, tôi đứng dậy nói
– Cảm ơn bạn.
Em nhìn tôi nói rồi quay về lớp.
…
Những ngày sau đó, vào giờ ra chơi, dãy ghế đá bên hông nhà thi đấu thường xuyên xuất hiện 2 bóng người. Mối quan hệ giữa tôi và em hầu như đã được kéo gần lại, em đã bớt lạnh lùng với tôi hơn, nói chuyện có vẻ tự nhiên, cởi mở hơn. Tiếp xúc gần hơn với em, tôi cảm thấy tính cách chân chính trong em không như những gì biểu hiện bên ngoài.
– Sắp có điểm thi học kì rồi đó, hi vọng Gum không có môn nào dưới trung bình… – tôi nói
– Môn nào mà làm Gum sợ đến vậy, không lẽ anh văn … – em cười nói.
– Cậu chỉ được cái đoán mò, nhưng đúng là nó đó. – tôi tỉnh bơ đáp.
Thế là em cười khanh khách khi nghe câu trả lời của tôi.
– Cậu cười gì, bộ cậu không có môn nào dưới trung bình à?
Khi tôi hỏi câu này, em nhăn mặt lên rồi tức giận nói:
– Có chứ, mình có 1 môn dưới trung bình chứ !! Đáng lẽ không bị như vậy đâu, nếu không phải do cậu …. hừ !!!
– Hả, mình thì làm gì để cậu bị dưới trung bình? – tôi không hiểu hỏi lại.
– Cậu không nhớ à ! Cái giờ thi môn toán, lúc đó mình quên mang máy tính, mình mượn máy tính của cậu, sau đó cậu đòi lại đó !