– Dâm đãng hì hì… được chưa.
Hai vợ chồng cứ trần truồng như vậy ôm nhau ngủ được hơn tiếng thì tôi dậy, tắm qua một cái rồi sang phòng của cái Ngọc gõ cửa:
– Xong chưa con gái! Chuẩn bị đi nào!
– Bố đợi con tý… đang trang điểm.
Tôi cười hì hì bảo:
– Không cần trang điểm đâu, con gái bố như thế là quá xinh xắn rồi đấy.
– Xinh nhưng muốn xinh hơn! Đợi con một tí.
Xuống dưới nhà, nhâm nhi tách trà xanh mười phút thì Ngọc đi xuống dưới nhà với cái mái tóc đuôi gà, cái áo sơ mi với cái quần tây.
Ngạc nhiên với dáng vẻ của Ngọc. Bình thường thì con gái tôi ăn mặc với kiểu teen teen bụi bụi chứ không kiểu đứng đắn thế này.
Trên khuôn mặt xinh xắn thánh thiện còn có cái kính với cái gọng trắng ngà tô điểm thêm khiến Ngọc càng xinh xắn.
Tôi cười khà khà bảo:
– Sao con gái bố hôm nay thay đổi kinh thế? Không còn là nữ sinh cấp ba nữa à?
Ngọc cười uyển chuyển nói:
– Phải như thế này mới giống giám đốc tương lai chứ!
– Được! Thế muốn đi xe gì cho giống nào.
Dù Ngọc chưa có bằng lái nhưng do tôi dạy lái xe rồi nên Ngọc quá quen thuộc. Thấy bố hỏi như vậy thì nũng nịu trả lời:
– Vẫn lấy cái Ford Mustang đi bố!
– Giám đốc mà đi xe hùng hổ thế à?
– Hùng hổ thế nhân viên mới sợ mới nể chứ!
Tiếng guốc cạch cạch vang lên khẽ khẽ Ngọc lon lon đi ra trước. Từ phía sau nhìn cái dáng của con gái đẹp vô cùng.
Tôi không nghĩ mới có mười sáu năm trôi qua thôi mà dáng người con gái đã nảy nở như vậy rồi. Khúc nào ra khúc đấy, vừa vặn vô cùng.
Lấy cái xe tôi mỉm cười nói:
– Bố lái hay con lái nào?
– Thôi bố lái đi, coi như con hôm nay đi tập sự.
Lên xe tôi cùng với đứa con gái “bé bỏng” xuống đại lý. Giám đốc đại lý trực tiếp ra đón hai bố con rồi vào phòng họp. Mọi việc vẫn trôi chảy bình thường, tôi xem mấy cái báo cáo rồi đưa cho Ngọc xem con bé có ý tưởng gì không. Nó có vẻ hăm hở lắm vì hiếm khi được coi trọng như vậy, đọc một thôi một hồi chừng nửa tiếng thì con bé cũng có mấy ý tưởng.
Tôi với giám đốc chi nhánh chăm chú nghe con bé trình bày, nói chung khá hay nhưng tầm hiểu biết còn hạn hẹp lắm, khó có tính khả thi vô cùng.
Con bé chỉ biết hăm hở bộc lộ thôi vì dù sao nó nói cũng đã có bậc cha chú nghe nó phát biểu rồi. Qua mấy hai cái đại lý thì tôi cùng Ngọc lại lái xe xuống khu sản xuất.
Thăm quan một hồi rồi cả hai bố con về. Vừa lái xe tôi vừa hỏi:
– Sao con thấy quy trình sản xuất thế nào? Có ý kiến gì không?
– Con thấy quy mô nó bé bé làm sao ấy nên mở rộng không bố?
– Đúng! Cái này đúng nhưng mở rộng không phải chuyện ngày một ngày hai đâu, còn nhiều vấn đề phát sinh lắm.
Con bé gật gù rồi nói tiếp về vấn đề phát triển đại lý. Nhìn con bé có máu kinh doanh như vậy tôi thích vô cùng, có lẽ nó theo gen mẹ nó nên có ngộ tính như vậy. Tôi vừa cười vừa chỉ ra những cái ý hay với những ý chưa được trong cách tư duy của nó.
Con bé hí hửng gật gù nghe như nuốt được từng chữ kinh nghiệm vậy. Một hồi sau thì nó cười khanh khách bảo:
– Bố thật tuyệt vời!
Tôi cười hề hề bảo:
– Tuyệt vời gì con, thương trường là chiến trường, không đơn giản như kiểu mình có hàng mình muốn bán kiểu gì thì bán đâu, sơ sẩy một tí thôi là có thể bị thôn tính công ty một cách nhanh chóng đấy. Khi đã vào con đường doanh nhân đôi khi phải hơi nhẫn tâm một chút con gái ạ, hiền hiền là bị nuốt ngay.
Ngọc gật gù hiểu vấn đề thì tôi tặc lưỡi bảo tiếp xem con bé trả lời sao:
– Thế tiền đầu tư của bố đầu tư vào cái gì nào? Cho bố xem được không!
– Dạ được ạ, bố lái xe theo con chỉ nhé!
Tôi vòng vèo qua mấy cái ngã tư với mấy con phố thì thấy một cửa hàng có mặt tiền nho nhỏ đang được sửa chữa chờ đợi khai trương.
Tôi tò mò hỏi:
– Con tính mở cửa hàng gì đấy?
Nó hí hửng, vén mái tóc đang lòa xòa qua tai rồi lộ cái vẻ mặt đánh đố hỏi tôi:
– Theo bố thì con sẽ mở cửa hàng gì ở khu phố này? Với đầu óc kinh doanh của bố xem bố có đoán được không nhé!
Tôi ra vẻ suy tư, đưa tay vê vê cái cảm nhăn nhăn cái trán rồi bảo:
– Ở chỗ này nếu mở hàng thời trang thì chắc chắn là… không bán được! Nên bố nghĩ con sẽ không mở cửa hàng thời trang ở đây.
Ngọc cười khúc khích rồi hỏi lại:
– Sao bố lại nghĩ con sẽ không mở cửa hàng thời trang ở đây?
– Thứ nhất khu phố này không thật đông dân cư lắm vì có nhiều gia đình tương đối khá giả. Họ sẽ chú ý đến thương hiệu nổi tiếng và sẽ mua ở những khu trung tâm thương mại lớn. Cửa hàng thời trang mà có tiếng nhưng nhỏ thế kia mở ra “khuất núi” ngay lập tức.
Nghe phân tích của tôi ‘con bé’ gật đầu lia lịa nói:
– Bố có tầm nhìn “vãi đái” thật.
Nhăn nhăn cái mặt tôi quay lại hỏi:
– Vừa nói cái gì đấy ngọc.
‘Con bé’ tỏ ra mình lỡ mồm xua xua bàn tay bảo.
– Con xin lỗi, quen nói chuyện bỗ bã với mấy đứa bạn rồi, vậy theo bố không mở cửa hàng thời trang có tiếng thì con có thể mở cửa hàng bán thời trang có tụi teen bằng tuổi con này, ở đây chắc chắn bọn nó có nhiều tiền còn gì nữa.
Tôi cười khì khì rồi bảo:
– Cũng “khuất núi” nốt con gái ạ, vì chỗ này xa xa mấy trường cấp ba, thậm chí là mấy trường đại học vì vậy con lấy đâu ra nguồn khách, trông chờ vào đám con cái của mấy nhà giàu này thì không đủ tiền thuê mặt bằng đâu con gái ạ.
‘Con bé’ gật gù bảo:
– Vậy bố nghĩ con sẽ kinh doanh cái gì?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Có thể một mảng gì đó về ăn uống, quan trọng là cách thiết kế cửa hàng của tụi con, nó có thể là một điểm cho các gia đình ở đây thành chỗ trò chuyện hoặc một chỗ nào đó riêng tư cho mấy đứa tầm tuổi con hẹn hò.
‘Con bé’ mở to mắt ra rạng rỡ nói:
– Ôi! Bố tài thật đấy! Con định mở cửa hàng kem tươi, với đồ uống nhẹ. Nói chung mấy đợt cắm trại ở trường chúng con bán thử và khá ok đấy bố!
– Ừ! Cái đó cũng có thể được đấy, nếu khó khăn về vốn thì bảo bố đầu tư nhé. Năm mươi triệu vừa rồi là cho vay còn nếu thiếu thì coi như bố góp vốn nhé!
‘Con bé’ lườm yêu tôi một cái rồi bảo:
– Thế bố góp vốn định lấy bao nhiêu phần trăm cổ phần đấy?
– Thì cứ tính giá trị ra thôi!
– Hứ! Không được quá… bốn mươi phần trăm bố nhé… không thì chẳng khác gì… cửa hàng của bố mở!
Tôi cười ha hả bảo:
– Thông minh ra rồi đấy con gái ạ. Thôi giờ đi về nhé! Bố đói lắm rồi đây này!
Con bé nhí nhảnh rồi bảo lại:
– Thế có gặp mấy đứa bạn của con không? Cùng là cổ đông vào cái nhà hàng nhỏ nhỏ này.
– Cũng được, gọi điện về cho hai bác giúp việc ở nhà đi. Tiện thể gọi điện cho mẹ nữa nhé, hỏi mấy đứa bạn của con đi ăn không qua nhà hàng lẩu hải sản đi bố mời mấy đứa luôn.
‘Con bé’ hí hửng gật đầu gọi điện cho mấy đứa bạn rồi cùng tôi đến nhà hàng. Đặt một cái bàn vip hai bố con ngồi đợi mấy đứa bạn của con bé đột nhiên thấy ông bạn cùng học hồi cấp ba tên Tuấn, giờ cũng là quản lý một cửa hàng có tiếng đi cùng một em khá xinh.
Thấy tôi nó cười rồi tiến lại rồi bảo:
– Dạo này làm ông chủ lớn quá rồi đấy Quân nhỉ. Có việc vặt gì gọi tôi tiếng về tôi làm cho nhé!
Tôi cười ha hả bảo:
– Có việc gì đâu? Công ty nhỏ lắm mà!