– Anh đã lấy appointment trên đường về. 4 rưỡi anh đi.
– Để em lái xe đưa anh đi. Sốt như thế chóng mặt, không lái xe được. Nửa giờ nữa mình đi – Nói rồi Ngọc tới tủ thay quần áo.
Trận cảm lạnh đã bắt ông nghỉ cả tuần và Paul cũng đến hỏi thăm ông một lần. Sáng thứ Bảy Ngọc nói là tới cửa hàng Nhật trên đường Clark gần Downtown, mua cái áo Kimono và tiện thể hỏi xem có loại thuốc mà ông cần. Hỏi sao biết địa chỉ thì Ngọc bảo là ngẫu nhiên gặp quảng cáo trên báo Chicago Tribune và chỉ ông tờ báo để trên kệ. Ngọc đi tới trên 3 tiếng và ông biết là sau khi mua áo, Ngọc đã đi với Paul. Ông đau nằm nhà đã cản trở họ cả tuần. Khi về Ngọc bảo là thuốc phải order nên đã order ba hộp. Nghe thế, ông tự hỏi Ngọc còn qua đây nữa hay sao mà mua thêm thuốc, lại mua nhiều.
Về Cali, Ngọc vẫn thường gọi điện thoại thăm hỏi, nhưng không nói đến chuyện sang Chicago. Ông thấy nhẹ người, vì nếu Ngọc qua là đem lồn sang cho tên đa đen đéo chớ không còn phải đem cho ông như Ngọc thường nói. Trước đây ông thích câu nói đầy dục tính ấy, nhưng bây giờ ông sợ. Hơn một tháng sau ông gọi liền hai ngày, không người bắt máy, vậy là Ngọc không ở nhà.
Ngày hôm sau đi làm, thấy Paul nghỉ, linh tính lại cho ông biết là Ngọc đã qua Chicago, nhưng không đến ông. Tối ấy ông gọi người con của Ngọc thì con cho biết là Ngọc đã đi Chicago. Ngọc qua đây và ở hotel. Ông đã đoán trước sự việc, nhưng tim ông vẫn đập thình thình. Nhìn đồng hồ, đã 11 giờ. Giờ này cái chày của tên da đen đang dập vào cái lồn to đầy nước mà ông đã từng say đắm.
Ông thở dài. Bi kịch của đời người lăn lộn trên mấy lạng thịt ấy. Hoan lạc cũng ở đó mà tuyệt vọng đau khổ cũng ở đó. Hai ngày sau Paul đi làm, nhìn ông có ánh mắt khang khác. Thỉnh thoảng ông bắt gặp Paul nhìn ông cười. Ông cảm thấy hận trước sự đắc thế của tên da đen. Ngọc lấy ai, ngủ với ai ở Cali, ông không cần biết, nhưng Ngọc lại làm chuyện đó ở đây với một tên đen mà hàng ngày ông phải thấy và phải hỏi những job trong ngày.
Không biết đến bao giờ ông mới thoát được tấn bi kịch này. Ông có người bạn cũng sĩ quan cải tạo, vượt biên qua Mỹ từ 1985, có vợ 2 con. Qua Mỹ được mấy năm, vợ bỏ đi theo một tên Mễ, được 2 năm tên Mễ đá lại quay về với ông. Vì thương hai đứa con, ông bằng lòng, nhưng tim đã chịu một vết thương. Vì thế, ông bạn nói: ‘Mỗi lần cởi quần bà ra địt lại thấy đau và nghĩ đến tên Mễ đã dập nát cái lồn này trên hai năm để lại những vết thâm trên hai mép.
Người bạn kể là có lần hỏi tại sao bỏ chồng con theo nó thì bà trả lời là vì sao đối với đàn bà thì anh đã biết, sao phải hỏi. Nó là công nhân chớ giàu có gì đâu, nhưng nó có sức. Em đã trót dại vì cái sức của nó. Bây giờ thì ông cũng đã chịu một vết thương. Ngọc đi tìm ông sau 20 năm, rồi đạp ông xuống hố.
Hơn một tháng sau, Paul nghỉ một tuần. Ông thầm nghĩ, họ lại đi với nhau, nhưng nếu Ngọc qua đây thì Paul đâu cần nghỉ cả tuần. Chắc hắn ta đi Cali. Đêm ấy ông thử gọi điện thoại và có tiếng bắt máy. Ông bỏ ống nghe xuống. Vậy là ngôi biệt thự của Ngọc trên khu đồi của người giàu có thêm chủ mới. Tên da đen chiếm được Ngọc thì cũng chiếm luôn ngôi biệt thự ấy. Ông hình dung lúc này Ngọc đang dạng lồn cho tên da đen dập trong căn phòng ngủ sang trọng và như nghe được tiếng rên của Ngọc như tiếng rên ông đã nghe cách đây mấy tháng trong phòng tên da đen và mùi tinh khí nồng nặng của hắn xộc lên mũi khi Ngọc đứng đặt tay lên trán ông.
Ngọc sang Chicago lần thứ ba. Sau hai ngày mê man dục lạc với những cái dập của Paul, và những cơn kích ngất, Ngọc nói với Paul về chuyện giới thiệu cho Paul một bà ở Việt Nam.
– Hơn tháng nay tôi đã nói chuyện với Nhung, người tôi sẽ giới thiệu cho you, và bà ta đã đồng ý xin đi du lịch và sẽ đến Chicago sống với you một thời gian. Nếu hai người hợp nhau thì you sẽ làm wedding certificate để bà ấy ở lại Mỹ.
Paul ngạc nhiên:
– Bây giờ tôi đã có Ngọc thì cần gì việc giới thiệu một người khác.
Ngọc lắc đầu:
– Tôi với you chỉ là girlfriend, boyfriend chớ không sống với nhau lâu dài. Tôi không trở lại với Nhân mà sẽ tìm một người chồng Việt Nam. Lúc đó chúng ta sẽ say goodbye. Vì thế n