Sứ Mệnh Người Được Chọn

Phần 1

Trong một quán net khá đông khách ngay cạnh lề đường, lúc này đang vang lên những tiếng chửi bới của một thanh niên.

“Đm sao ad bên mình ngu thế? ”

“Đcm thằng top làm cái đéo gì vậy? Lui về… ”

“Để bố mày ăn cho, đậu má thằng rừng… ”

Nó tên Hòa, bình thường thì cũng không đến nỗi nào đâu nhưng cứ thua game là nó lại chửi bới um sùm cả cái quán này lên, chẳng ai dám nhắc nhở nó vì sợ. Nhà nó bố mẹ là quan chức nhà nước, anh hai nó thì làm xã hội đen có máu mặt ở cái thành phố này. Còn nó, một thằng học sinh lớp 12, bè thì có nhiều mà bạn thì chẳng có bao nhiêu, anh em lại càng không, thế nên nó tự kiếm đến game để quên đi cái cuộc sống chán ngắt này.

“Hòa ơi, mày nhỏ tiếng chút được không, muộn rồi mà cứ hô hào thế chết anh” – Anh chủ quán lên tiếng, anh cũng quý nó lắm, thi thoảng quán hỏng cái gì là anh lại nhờ nó sửa giúp.

“Dạ vâng, em tức quá thôi anh” – Nó ngượng ngùng nói trong khi vẫn cắm mặt vào ăn con Bùa Đỏ.

“Ừm. Mà trình của mày thế vẫn không gánh nổi team à mà phải hô hào thế? ”

“Tại anh không biết chứ. Thằng Top vừa phút thứ 9 đã feed 3 mạng rồi, thêm cả thằng rừng đã thọt lại thích đớp mạng chùa nữa, cộng với 2 thằng dưới Bot cũng chẳng kém… ” – Nó vừa nhìn vào màn hình vừa nói.

“Há Há, chấp nhận đi em… ”

“Hự, thì đành ngậm ngùi chứ sao anh… ” – Nó méo mặt.

Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, nó cầm “Đấng” (Yasuo – Hasagiiiii) một mình phá đường Mid, với trình của nó thì khỏi phải nói, đứng đầu trong top 5 người leo Thách Đấu nhanh nhất trong mùa (cơ mà không hiểu sao mấy thằng đánh cùng nó lại ngu “Vô Cùng Luôn), nó khá nổi với nick name “Henry”.

“Con mẹ chúng mày, vào đây bố mày hasagiiii chết hết cả lũ… ” – Nó hăng máu bật lệnh chat “/all” lên bấm bấm vài chữ.

“Henry à? Top 1 Thách Đấu mà như trẻ trâu. Haha” – Một người team địch trả lời ngay sau đó.

Nó thì lúc này tức lắm rồi, đồ thì đã full, một mình nó lên tới nhà lính team địch đứng đó.

“Thích từng thằng vào một hay vào cả team? ” – Nó chat.

“Để xem trình thế nào? ” – Team địch trả lời.

Rồi cả 5 người team địch lao vào nó cùng một lúc, team nó lúc này chỉ có mình nó đứng đấy còn mấy thanh niên cùng team nó thì vẫn đi “Fam Lính”.

“You Have Slain An Enemy”

“Double Kill”

“Triple Kill”

“Quadra Kill”

“Penta Kill”

Từng dòng chữ hiện lên, mặt nó hớn hở đánh vào khung chat:

“/All Sủa tiếp đi”

Không phải vì nó quá “Xanh” mà cộng thêm cả trình độ của nó, cầm Yasuo lả lướt quá ảo diệu (Gió máy tí: V) Chẳng mấy chốc mà trận đấu kết thúc, mặc dù gánh 4 cục tạ vàng nhưng chiến thắng vẫn thuộc về phe nó.

“Về thôi nào” – Nó đứng dậy vươn vai rồi bước ra cửa quán.

“Hôm nay về sớm thế? Không thâu đêm à? ” – Anh chủ quán cười cười đùa với nó.

“Đánh cùng lũ óc heo đau đầu lắm anh, về ngủ sớm mai gánh tiếp” – Nó ngáp một cái, đưa tiền cho anh chủ quán rồi ra về.

Anh chủ quán cười cười rồi nhận lấy tờ 200k từ tay nó, anh không trả lại, vì có trả lại nó cũng không lấy thậm chí nó còn nổi khùng lên nữa à. Nó bước ra khỏi quán, hít sâu một hơi rồi nó bước tiếp, con đường về khuya vắng tanh và yên tĩnh đến đáng sợ, nó mặc kệ cứ bước tiếp.

“Chít… Chít… Chít… ” – Vài con chuột tranh thủ kiếm ăn đêm.

“Cộp… Cộp… Cộp… ” – Tiếng bước chân của nó vọng lại khá nhỏ nhưng đủ để nó nghe thấy.

“Khoan đã” – Nó nghĩ gì đó rồi dừng bước.

“Cộp… Cộp… Cọc… ”

Lúc nó dừng lại, vẫn có tiếng bước chân vọng lại, nhưng không thể nào đây lại là tiếng bước chân của nó được, nó đã dừng nhưng tiếng bước chân còn bước thêm vài bước nữa mới dừng, hơn nữa có vẻ là dừng đột ngột.

“Mình bị theo dõi sao? Hay là bọn cướp nhỉ? ” – Nó nghĩ thầm.

“Thôi kệ… ” – Nó lại tự nhủ.

Nó bước tiếp, tiếng bước chân đằng sau vẫn theo nó.

“Cạch… Clank… Clankkkk… ”

Tiếng của đồ vật bị rơi, nó dừng lại, cái đồ vừa bị rơi kia rơi xuống ngay trước mặt nó, hình dáng giống như sợi dây chuyền nhưng có một vật hình chữ thập bằng kim loại ở giữa, trên mặt vật hình chữ thập bằng kim loại kia có nhiều nét hoa văn kì lạ và trong những nét hoa văn đó tỏa ra ánh sáng xanh dương ảm đạm giống như có một dòng sông chảy trong đó vậy. Nó bước đến nhặt lên, xem xét xung quanh rồi phán:

“Kì lạ, có ai quanh đây đâu mà sợi dây chuyền này lại rơi? ”

“Henry”

“Hả? Ai gọi đó? ”

Nó chợt nghe thấy tiếng gọi tên nó (Biệt danh của nó) nhưng khi nhìn lại lần nữa thì nó chẳng thấy ai quanh đây cả, nó bước nhanh chân về nhà vì sợ hãi. Nửa đêm, nó đang say giấc mộng thì sợi dây chuyền nó nhặt được đang để cạnh giường nó chợt lóe lên, ánh sáng màu xanh kia càng ngày càng đậm.

“Henry… ”

“Henryyyy… ”

“Gì thế mẹ? Để con ngủ đi mà, hôm nay được nghỉ” – Nó mơ màng.

“Henry… ”

“Henry… ”

“Để con ngủ đ… Hả… ”

Nó đang mơ màng thì bật người dậy, vì nó nhận ra điều bất thường, giọng nói đó không phải mẹ nó gọi và nó cũng chưa nghe giọng nói đó bao giờ cả và nó nhận ra một điều nữa… Bây giờ là 12h đêm.

“Ai… Là ai gọi đó… ” – Nó lắp bắp.

Không gian lại lặng im như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nó nghĩ mình ngủ mơ nên lại nằm xuống trùm chăn kín đầu ngủ tiếp mà không hề biết chiếc dây chuyền có sự thay đổi.

Sáng hôm sau, nó thức dậy trong mệt mỏi, có lẽ lâu rồi nó mới ngủ sớm như thế nên nó muốn ngủ nữa nhưng hôm nay nó vẫn phải đến trường, vì sắp thi học kì cho nên việc học của nó khá bận rộn, nhưng nó chẳng quan tâm, nó chỉ cần đến lớp cho có mặt và… ngủ. Nó dậy vệ sinh cá nhân rồi lấy cặp đi học luôn, nó lại nhìn thấy sợi dây chuyền hôm qua nó nhặt được, nó vội cầm lấy nhét vào chặp rồi chạy ù đến lớp. Đến lớp thì vừa lúc vào lớp, nó lại nằm xuống bàn ngắm “cờ rớt” của nó – Ngọc. Một cô gái khá xinh xắn với cặp má lún và răng khểnh, không có gì để nói nếu như đúng lúc nó đang nhìn Ngọc thì cũng bắt gặp Ngọc đang nhìn nó. Và rồi cả 2 lại vờ như đang nhìn hướng khác, trong đầu nó bắt đầu có những suy nghĩ ảo tưởng:

“Hay là Ngọc cũng thích mình? Hí hí… À không… Thằng tác giả này lầy lắm, biết đâu nó gài mình? À mà biết đâu Ngọc lại thích mình thật nhỉ? Hí hí… ”

Mày tỉnh và éo có đẹp zai. Đúng lúc nó ảo tưởng thì Ngọc lại đứng dậy và đi về phía nó (Nó ngồi bàn đầu gần cửa ra vào đó) Nó lại ảo tưởng tiếp:

“Ôi không phải chứ? Ngọc đang đi về hướng mình? Không lẽ khi nãy Ngọc cũng biết mình thích Ngọc nên mới bạo dạn tỏ tình mình? Ôi… Hạnh phúc quá… Cảm ơn anh tác giả đẹp trai… ”

Mày khen tao là đúng, nhưng có điều mày ảo tưởng hơi quá… Đúng lúc đó Ngọc dừng lại, cả lớp nó đứng dậy vào ùn ùn kéo về phía nó. Nó lại tiếp tục ảo tưởng:

“Không lẽ là thật? Ngọc định tỏ tình mình thật sao? Ôi mẹ ơi, con sắp thoát kiếp FA sau 18 năm zời… Cảm ơn trời đất, cảm ơn anh tác giả đẹp trai… HiHi”

Ngọc đứng lại ngay chỗ nó khiến nó ảo tưởng không thôi, nhưng Ngọc không hướng mặt về phía nó mà vẫn hướng ra ngoài cửa. Bỗng có 1 giọng nam tính cất lên làm mặt nó đen lại: