Thằng Linh là thằng bạn nối khố với tôi thằng Tuấn và Tú. Ở cái xóm lao động này thì nhà nào cũng như nhà nào đều là công nhân cả. Tụi trẻ con thường quần xà lỏn mà đi đá bóng rồi nghịch ngợm cùng nhau.
Bốn thằng chơi thân với nhau rồi cùng dần lớn lên theo năm tháng. Dĩ nhiên ở cái xóm lao động nghèo này thì trẻ con nó cũng nhiều nhưng chỉ có bốn đứa chúng tôi là thân nhau nhất. Làm gì cũng phải làm cùng và thường là đầu têu những cái trò phá làng phá xóm.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Nhoằng một cái mà cái xóm đã có nhiều nét đổi thay sau gần hai mươi năm đằng đẵng trôi qua.
Bốn đứa vẫn chơi với nhau nhưng thằng Linh đã chuyển nhà xa cách nhà tôi và thằng Tuấn và Tú tầm hai cây số. Bốn đứa vào đại học thì lên Hà Nội, thỉnh thoảng vẫn đi chơi nhưng không còn được gặp nhau thường xuyên được nữa.
Nghỉ hè, chúng tôi xác valy rồi lên tàu. Chuyến tàu muộn sáu giờ tối chuẩn bị lăn bánh. Thằng Tú ưu tư nhìn qua cái cửa sổ ngắm dòng người hối hả đang ngược xuôi chuẩn bị về tổ ấm của mình rồi nó quay lại bảo tôi:
– Ê Hùng này! Mày có nhớ nhà không?
– Mẹ! Nhớ gì, hơn tháng về một lần thì có gì mà nhớ nhà. À mà không biết ở cái xóm nghèo nhà mình bây giờ thế nào nhỉ. Mấy anh em thì thường xuyên gặp nhau chứ mấy đứa con gái trẻ ranh kém mình mấy tuổi không biết thế nào?
Thằng Linh là thằng nhăn nhở nhất nhóm. Thấy tôi nói thế thì bảo:
– Mẹ xóm mình toàn con xấu gái vãi cả đái. Có con nào ngon đâu. Lên trên thủ đô ngắm nhiều em ngon vãi ra. Chăn cũng dễ.
Thằng Tuấn và thằng Tú đều bĩu môi mà nói:
– Mày nghĩ ai cũng chăn rău như mày chắc. Mà mày là thằng lâu về xóm nhất thì mày biết thế đéo nào được mấy em ấy thế nào.
Thằng Linh lại ghệt mặt ra nói:
– Mẹ chắc lại đen đen bẩn bẩn chứ gì. Hồi cấp ba anh em mình đi học thì thấy bọn nó có đứa nào ra hồn đâu. May có con Giang học lớp mười còn xinh xắn trắng trẻo tí chứ con Ngọc với con Phương thì cũng bình thường. Con Nhung thì thôi khỏi nói rồi, đen như Nhung luôn.
Mấy thằng cười hố hố lên chẳng lo vô ý vô tứ gì cả vì ở cái toa tầu gần trăm chỗ này thưa khách chỉ một hai người ở phía đầu toa.
Là người về nhà thường xuyên nên tôi bảo:
– Em Giang với em Ngọc thì không nói rồi, em Giang càng lớn càng xinh. Em ấy kém mình bốn tuổi nên học lớp mười hai rồi. Hot girl của trường đấy chứ đùa à. Còn em Ngọc thì kém em Giang một tuổi hơi bị ngon lành.
Thằng Tú thấy tôi nói như vậy thì nói lại:
– Hai em ấy thì nói làm gì, nhà cũng có tương đối điều kiện, con một thì làm gì mà chẳng được chiều. Thế còn em Phương thế nào?
Tôi nói tiếp:
– Em Phương và em Nhung thì tao nhớ là kém mình ba tuổi, đang học năm nhất ở quê thôi. Hôm gì có qua nhà em Phương thấy mấy thằng tán em nó, mình dọa mấy câu mà răm rắp nghĩ buồn cười.
Thằng Tuấn thì cắm mặt vào cái di động nhưng nghe tôi nói thì ngẩng lên bảo:
– Mày chỉ trêu trẻ con là không ai bằng thôi.
Tôi cười hè hè rồi bảo nó kệ tôi. Ở xóm thì ai chẳng biết bốn đứa tôi thế nào. Thằng Linh nghe tôi kể như vậy thì hỏi thêm:
– Này thế còn cái em Nhung ấy hết đen chưa mày?
– Hồi xưa nó đen thôi chứ bây giờ hơi bị trắng đấy nhé. Tao cũng chẳng biết em ấy có thẩm mĩ viện tắm trắng gì không mà xinh xắn hẳn ra đấy.
Thằng Linh cười nhăn nhở nói:
– He he! Quả này về chăn dắt mấy em đấy thôi nhỉ.
Thằng Tuấn lại bỏ điện thoại ra mà nói:
– Thôi tao xin. Ở đây thì chăn dắt được chứ ở dưới đấy, thịt mấy em ấy xong cả cái xóm đồn ầm lên thì thôi, mà còn mấy em bé nữa cơ mà. Thế mấy em ấy thế nào?
Tôi thấy Tuấn hỏi thì nói luôn.
– Ôi thôi mấy em Hạnh.. rồi Nga ..đấy hãy còn bé… chú ý làm gì mày. Động vào đi tù đấy , mấy em kia còn được.
Cả lũ lại hí hửng bàn sang mọi chuyện khác nhưng mấy thằng thanh niên đi với nhau thì chỉ kể có em nào ngon hoặc chén được em nào nhiều hay chưa.
Tàu chạy đến chín rưỡi tối thì chúng tôi mới đến ga. Bắt cái taxi rồi bốn đứa về. Qua nhà thằng Linh trước vì nhà nó cách nhà chúng tôi.
Cho thằng Linh xuống xe rồi ba đứa còn lại về xóm.
Đi xa mấy đứa buồn ngủ nên sáng hôm sau mới quần đùi áo phông rủ nhau đi. Bốn thằng đi ăn phở rồi đi uống café. Mùa hè nóng lực nên chúng tôi chỉ ở quán mà ngắm gái.
Công nhận mùa hè mấy em ăn mặc thoáng thật, chân em nào cũng dài, ngực em nào cũng căng mọng. Thằng Tú nhìn mấy em phục vụ quán café nuốt nước miếng ừng ực nói:
– Nhìn mấy em mông cong thế kia doggy sướng phải biết mày nhỉ.
Tôi hất hàm mà bảo nó:
– Đấy! Nhảy vào đi, tao ủng hộ!
Nó bĩu môi mà nói lại:
– Mày nghĩ dễ lắm không bằng. Mà công nhận ở trên đấy có em Hồng ấy. Doggy sướng đừng hỏi tụi mày ạ.
Tôi ngớ người bảo nó:
– Cái em Hồng mà hôm đi sinh nhật thằng Linh mày dắt theo đấy hả?
– Thì chính em nó chứ còn ai vào đây. Trông cái mặt ngây thơ như vậy thôi nhưng mà dâm thì đừng hỏi luôn. Không làm được với em ấy hai nháy trở lên thì em ấy xị cái mặt ra luôn đấy!
Thằng Linh với thằng Tuấn hí hửng nói:
– Mẹ cái mông lồng bàn thế thì lại chẳng dâm. Mày biết không tao nhìn khuôn mặt em ấy là biết em ấy dâm rồi.
Thằng Tú có vẻ tò mò lắm nói luôn:
– Mày dựa vào đâu mà chém như đúng rồi vậy!
Thằng Linh cười he he với cái điệu bộ am hiểu lắm rồi nói:
– Lông mày dậm này, ngực thì to bà chẳng luôn, nhất là có một chút ria mép lại má hồng thế nữa. Mà các cụ nói rồi “Hồng diện đa dâm thủy”. Em ấy chắc nhiều nước lắm hả
Thằng Tú nghe thằng Linh chém gió như vậy thì trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu mà đồng tình lắm.
Thằng Tú lại nói tiếp:
– Này hôm nào tao gạ em Hồng này some, chúng mày chơi không.
Gần như vào đúng chủ đề rồi nên thằng Tuấn và thằng Linh hí hửng lắm. Nghe thằng Tú nói thì hai đứa nó nhảy vào nói luôn:
– Quá được đấy, nhưng mà em ấy có đồng ý không mới là điều quan trọng. Mấy anh em mình thì không nói làm gì rồi nhưng quan trọng là em ấy.
Thằng Tú nhấp một hớp café rồi nói:
– Nhiều lần tao gạ gẫm em ấy rồi. Mới đầu còn ngại ngùng nhưng cũng có vẻ xuôi xuôi rồi, để tao hôm nào bảo tiếp. Mà some em ấy xong thì chúng mày mỗi đứa cũng phải kiếm một em đấy nhé, không phải mỗi mình tao đâu.
Thằng Linh là cái thằng chém gió nhiều nhất và cũng là thằng ăn được nhiều gái nhất trong bốn bọn tôi nói luôn:
– Mẹ! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì đơn giản vãi ra. Tao có hai em rau ngon lành cành đào, gạ được rồi mà còn chưa kiếm được đứa nào đây. Rủ tụi mày sợ tụi mày bảo thế này thế nọ nên tao đéo giám.
Cả ba đứa nghe vậy trồ lên mà quát vào mặt thằng Linh:
– Sao mày không nói sớm!
Cả ba đứa hí hửng lắm. Tôi nói:
– Có mấy khi anh em mình chăn được mấy em xõa như vậy đâu. Miếng ngon ngọt như thế thì mấy anh em mình cùng hưởng chứ. Có cái đéo gì đâu mà sợ. Vô tư đi, thế hôm nào mà lên nhập học gạ em đấy nhé. Mà mấy em đấy có ngon không?
Tôi vừa nói xong thì thằng Tú hỏi tiếp:
– Thế mấy em ấy có trẻ không đấy, dạng máy bay bà già thì thôi nhé.
Linh cười hà hà mà nói:
– Mấy em này cực ngon, nhà có điều kiện luôn nhé. Hơn nữa mới học lớp mười một thôi. Vẫn là gái cấp ba, rủ đi chơi là được.
Tôi thấy Linh nói thế bĩu môi nói:
– Mẹ ! Con gái trên thủ đô, tụi nó cần SH và iphone chứ cần đéo gì mã với lại cái mồm. Mày lại chém gió anh em đấy hả?
Thằng Linh lừng khừng nói lại:
– Tao nói điêu chúng mày làm cái gì. Mấy em này trông ngây thơ thôi, nói chung là cũng nghịch ngợm, tụi nó biết thừa mấy thằng chuyên chăn kiểu đó rồi. Tao chầy vậy, uốn lưỡi tỉ tê mãi mới ăn được đấy.
– Vậy mà nó đòi some. Hơi nghi vấn!