Mù quáng

Người ta nói khi đàn ông bị ‘lạc lối’ hay chải chuốt một cách bất thường. Tôi cũng không khác người ta nói là bao. Bỏ đi sự phong trần bụi bặm nghệ sĩ của mình thường ngày, tôi bắt đầu ăn mặc tươm tất, cạo râu, cắt tóc, nước hoa thơm ngát. Đặc biệt là tất cả những trang bị ‘nâng cấp’ đó đều là quà của Ngọc Tiên mua cho tôi.

Khi đàn ông đã ‘lạc lối’, không còn e ngại ánh mắt dò xét của vợ mình. Mặc nàng với những câu hỏi bóng gió vẫn vơ, khi tôi đã quay lưng là trong đầu chỉ còn hình bóng của Ngọc Tiên.

Từ hôm đầu tiên đáng nhớ đó đã qua một tuần tôi và Ngọc Tiên không có dịp gần nhau. Phần do công việc của tôi, phần do Ba Mẹ nàng đã trở về. Nàng liên tục nhắn tin cho tôi. Dặn tôi ngủ sớm không thì mắt thâm quầng sẽ mau già hơn. Dặn tôi kiêng bớt bia rượu để sức khỏe luôn phong độ hoàn hảo. Còn dặn tôi nghe điện thoại để nhận đồ quần áo nàng mua… Tôi ở nhà mà lại thấy mình như đang đi công tác… Ngày ngày cô vợ nhỏ nhắn tin nhung nhớ mỗi ngày. Nhưng tất cả những phiền phức nho nhỏ đó lại làm tôi hạnh phúc.

Và hôm nay là ngày hạnh phúc của chúng tôi sau một tuần chờ đợi. Tôi có vé mời tham dự hội thảo tại Bali do hãng máy ảnh Olympus tài trợ. Họ đang chuẩn bị ra mắt một dòng máy ảnh du lịch cao cấp cần khảo sát ý kiến của các chuyên gia trong khu vực. Thật khéo rằng ba mẹ Ngọc Tiên lại đi xa nên tôi không khó khăn gì thu xếp mang nàng đi theo.

10h15.

Trước cửa vào sân bay quốc tế, tôi đi qua đi lại không biết bao nhiêu lượt, hết nhìn đồng hồ lại bấm điện thoại. Ngọc Tiên đã muộn hơn giờ hẹn bốn mươi phút. Giờ boarding chỉ còn gần nửa tiếng. Nếu bây giờ tôi không vào, sẽ không kịp đi qua hai cổng an ninh và lên máy bay. Điện thoại Ngọc Tiên liên tục không liên lạc được. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của nàng trong dòng người đông nghịt. Mấy lần tôi muốn huỷ bỏ tất cả để quay về đi tìm Ngọc Tiên. Nhưng một nửa lý trí trong tôi không cho phép, tôi còn có trách nhiệm với sự nghiệp với gia đình.

Thêm mười phút trôi qua, tôi càng chờ mong bao nhiêu lại càng thất vọng bấy nhiêu. Không thể chờ hơn được nữa. Tôi đành đi một mình.

Sang đến Bali, hai ngày hứa hẹn hạnh phúc lại trở thành một cực hình đối với tôi. Dù đang tham dự hội thảo, dù đang ăn tối với đồng nghiệp, dù nằm trên giường chờ ngủ tôi vẫn bấm điện thoại gọi cho Ngọc Tiên. Nhưng suốt hai ngày nàng không mở máy. Tôi bắt đầu lo lắng thật sự.

Phần 4

Sáng 9h00 hai ngày sau, tôi lê bước ra khỏi cổng sân bay với tâm trạng chán chường. Mặc kệ mấy gã taxi mời gọi liên tục, tôi nhấc điện thoại bấm gọi cho Ngọc Tiên. Tôi không nhớ mình đã làm chuyện vô ích này bao nhiêu lần, nhưng tôi không thể gạt nàng ra khỏi đầu mình.

“Reng… Reng…”

Vừa áp điện thoại lên tai tôi chợt sững người vì nghe tiếng reng chuông. Nhưng có gì đó không đúng, tiếng reng lại rất lớn như sát bên tai. Tôi giật mình quay phắt lại, trái tim liền ngưng lại trong khoảnh khắc đó.

Ngọc Tiên thật xinh đẹp. Nàng đứng ngay trước mắt tôi, miệng mỉm cười, tay còn đưa cao chiếc điện thoại không ngừng reo vang.

– Cháu xin lỗi chú…

Nàng nói nhưng không thốt ra lời, tôi chỉ thấy một đôi môi mấp máy và ánh mắt đỏ hoe nhìn tôi như một đứa trẻ mắc lỗi. Tôi nhíu mày ra vẻ tức giận, thật ra lòng đang nhẹ nhõm như có một nguồn suối mát lạnh. Mặc kệ vẻ ngượng ngùng của Ngọc Tiên, tôi nắm tay nàng bước đi thẳng ra ngoài.

– Khách sạn Caravelle.

Bước vào taxi không để Ngọc Tiên có ý kiến gì, tôi nói với tài xế. Suốt cả chuyến xe, hai chúng tôi tay trong tay không nói một lời.

Bước vào phòng khách sạn.

Tôi ném chiếc vali, túi xách, để nguyên quần áo nằm dài xuống giường. Hai mắt nhắm. Ngọc Tiên ríu rít nhẹ nhàng leo lên giường bên cạnh tôi. Nhẹ nhàng giở cánh tay tôi ra, nàng ngoan ngoãn nằm xuống, áp mặt lên ngực tôi. Cả hai không nói gì như cùng lắng nghe tiếng tim đập của nhau. Sau một lúc tôi mở mắt cúi xuống hỏi:

– Tại sao cháu không đến?!

– Cháu đến rước chú rồi đó…

Ngọc Tiên có vé máy bay do tôi mua, dĩ nhiên nàng biết ngày giờ tôi bay về. Thấy tôi im lặng không nói đùa với mình, nàng ghì sát người vào tôi nỉ non:

– Cháu… Cháu xin lỗi rồi mà… Chú đừng hỏi được không?

– Không được. – Tôi giả vờ gầm gừ.

– Được đi mà… – Ngọc Tiên mím môi, ngón tay lại đùa nghịch với mấy sợi râu cằm tôi chưa cạo.

– Không được…

Nàng cười tủm tỉm nhướng người hôn lên chiếc cằm đầy râu của tôi.

– Vẫn không được…

Ngọc Tiên chồm lên ngậm kín lấy môi tôi. Nàng chủ động dâng cho tôi chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào thơm ngát. Bao nhiêu nỗi nhớ mong ùa về lấp kín trái tim trống rỗng của tôi. Tôi cuốn lấy cơ thể nàng, để nàng nằm trên người tôi. Hai tay tôi vội vã lần mò tìm khóa dây áo của nàng. Ngọc Tiên cũng giúp tôi cởi áo… Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn nhà đến không còn gì vướng bận trên cơ thể chúng tôi.

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng khao khát của Ngọc Tiên, tôi hôn khắp cơ thể nàng. Vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn mềm mại của nàng, tôi hôn đến say mê…

– Nhớ cháu lắm Tiên ơi…

Tôi chợt nhận ra từ lúc nào đã quen xưng hô chú cháu với Ngọc Tiên dù việc chúng tôi hoàn toàn trái ngược với mối quan hệ chú cháu.

– Cháu cũng nhớ chú lắm… Yêu cháu đi… – Ngọc Tiên ôm ghì lấy đầu tôi, thổn thức.

Cảm giác tôi thật sự sung sướng hơn nhiều so với lần đầu vụng trộm lén lút. Vì ở trong căn phòng tiện nghi sang trọng này, trên chiếc giường êm ái hoàn hảo… Ngọc Tiên hoàn toàn thuộc về tôi, của riêng tôi. Tôi không vồ vập gấp gáp mà dùng hết kỹ năng của mình trong từng cái vuốt ve âu yếm làm Ngọc Tiên mê say mềm nhũn. Tôi hôn khắp cơ thể nàng, không bỏ sót dù một ly da thịt ngọc ngà của nàng… Tôi muốn hút cạn mùi hương thân thể của nàng để cơ thể mình hòa quyện trong tận cùng của ân ái.

Gối đầu lên chiếc đùi thon dài của Ngọc Tiên tôi mỉm cười nhìn gương mặt đỏ lựng say men tình của nàng.

– Đừng nhìn nữa mà… Chú kỳ quá…

Không khép hai chân lại được, nàng chỉ biết nài nỉ tôi ngừng nhìn ngắm nơi làm nàng xấu hổ nhất. Đây là lần đầu tôi được nhìn kỹ nơi thầm kín nhất của nàng. Hai mép thịt đỏ hồng nhỏ dài như hai mép môi xinh đẹp.

– Nó đẹp lắm… Đẹp lắm…

Tôi chậm rãi nhấm nháp làn da non mịn trên đùi Ngọc Tiên. Di chuyển dần xuống dưới, tôi để lại trên làn da non tơ của nàng một vệt nước miếng thèm khát say mê. Ngọc Tiên đỏ mặt gay gắt, hơi thở dồn dập, nhìn theo hành trình khám phá của cái lưỡi tôi. Cuối cùng tôi cũng lọt vào góc hẹp thần tiên giữa hai chân Ngọc Tiên. Tôi hôn nhẹ lên bờ mu mềm mại phơn phớt lông tơ, hôn vào hai trũng da thịt quanh âm hộ nàng và khi nàng thấp thỏm mong chờ nhất tôi đã đón trọn lấy bông hoa đỏ mọng của nàng vào miệng.

– Chú… Ưm…

Cả cơ thể Ngọc Tiên run rẩy căng cứng. Lưỡi tôi chậm chạp nhấm nháp, rồi quét dọc theo hai mép thịt e ấp trong miệng. Một mùi hương phụ nữ nồng nàn của Ngọc Tiên làm tôi mê say. Lưỡi tôi tìm đến u thịt nho nhỏ giữa hai mép môi làm cả người nàng rùng mình, nước tình yêu tuôn tràn không ngớt.

– Chú ơi… ưm…

Nghe Ngọc Tiên rên siết mãnh liệt, tôi càng hôn say mê. Tôi mở rộng hai chân nàng ra hai bên để miệng tôi ngậm kín lấy âm hộ nàng, lưỡi rà quét sâu vào trong. Tay tôi vươn lên xoa nắn hai bầu vú căng tròn của nàng, tìm hai đầu vú đã căng cứng se se liên tục. Ngọc Tiên rùng mình từng đợt, nàng kéo ghì đầu vào âm hộ… Rồi như hoảng hốt nàng vội đẩy tôi ra, nhưng đã muộn. Tôi đón trọn dòng nước tình yêu ngọt ngào đầu đời của Ngọc Tiên. Nàng che mặt nức nở: