Nếu cuộc đời là một con đường độc đạo thì sẽ chẳng có ai vướng phải sai lầm mà lạc lối. Nhưng thực tế luôn trớ trêu, trên con đường chúng ta đi luôn tồn tại những ngã rẽ bất ngờ. Và khi nhận ra, ta không còn khả năng quay lại.
Tôi là Tín Huy, 40 tuổi. Dưới ánh mắt xã hội, tôi là một nhiếp ảnh gia danh tiếng, với 3 giải thưởng quốc tế và vô số giải thưởng trong nước. Đối với gia đình, tôi là một người chồng mẫu mực, một người cha luôn yêu thương con cái. Nhưng chỉ mình tôi biết mình không hoàn hảo như cái vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài… Tôi từng sa ngã, từng lạc lối mà đến giờ đây cũng không bao giờ có thể quay lại.
Mọi câu chuyện đều có điểm bắt đầu và kết thúc. Điểm bắt đầu câu chuyện của chính tôi đã xuất hiện 3 năm trước, nhưng điểm kết có lẽ chỉ đến khi tôi rời bỏ cuộc đời này.
Như bao nhiếp ảnh gia khác, ngoài thời gian đi đây đó sáng tác, tôi cần thương mại hoá tên tuổi của mình để duy trì cuộc sống. Tôi mở một studio chụp ảnh tại nhà. Dĩ nhiên với tên tuổi của tôi thì thù lao cho mỗi buổi chụp là khá cao so với mặt bằng chung. Và cũng vì thế, phần lớn khách hàng của tôi là người mẫu, diễn viên hoặc các gia đình đại gia lắm tiền nhiều của. Chân thật mà nói, làm nên tên tuổi của tôi là những tác phẩm có chiều sâu mang tính nghệ thuật… Còn những tác phẩm thương mại nuôi sống gia đình tôi lại chẳng có chút giá trị nghệ thuật nào. Một kiểu chân dung trên giường ngủ, một pô gia đình giữa phòng khách nguy nga tráng lệ hoặc thậm chí một tấm ảnh khoả thân kiểu hờ hững của nữ diễn viên… trong mắt tôi đều là cơm… là gạo, không có gì hơn thế.
Và có lẽ cuộc đời tôi đã có thể gọi là hoàn hảo, nếu tôi không gặp gỡ Ngọc Tiên.
Ngày hôm đó tôi và người trợ lý có một buổi chụp hình tại nhà riêng ông Phước Long, một đại gia bất động sản hàng đầu của thành phố. Vợ ông là Bích Chi, Á hậu Điện ảnh hơn hai mươi năm trước, giờ lại có thêm danh hiệu Hoa hậu Quý Bà. Vừa gặp mặt Bích Chi tôi phải thoáng giật mình vì nét đẹp quý phái của cô ấy. Bích Chi có lẽ còn trẻ hơn tôi vài tuổi, nhưng thoạt nhìn lại trẻ như chỉ hơn 30. Đúng là phụ nữ sống trong nhung lụa luôn giữ được tuổi thanh xuân hoàn hảo. Ông Phước Long là một người đàn ông đứng tuổi, bệ vệ lại khá vui tính dễ gần. Hai người họ trong mắt tôi là một ca điển hình của đại gia và người đẹp.
Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ. Chúng tôi chụp quang cảnh ngoài vườn, hồ bơi, phòng khách, thậm chí ông Long gợi ý vợ chụp vài tấm phòng ngủ như loại lưu giữ tuổi thanh xuân. Trong mắt một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và từng tận mắt nhìn nhiều diễn viên người mẫu khoả thân, thì cơ thể một người phụ nữ như Bích Chi không có gì đặc biệt. Dù công nhận cô ấy đẹp, nét thanh xuân còn mời gọi mơn mởn, nhưng tôi vẫn cứ trơ trơ như không có gì. Huống chi ngay bên cạnh tôi còn một lão già luôn lườm lườm canh giữ.
– Ah…
Đang gò người lấy nắng xuyên qua tấm màn cửa đổ xuống cơ thể Bích Chi, chợt cánh cửa phòng bật mở. Một tiếng nhỏ thảng thốt của con gái vang lên.
– Trời ơi, Tiên. Mau đóng cửa lại… – Bích Chi đỏ mặt kéo chăn che ngang người.
Sau cánh cửa một thân hình thanh mảnh bước nhanh vào. Vừa đóng sập cửa, cô gái nhìn quanh che miệng lắp bắp:
– Mẹ… Mẹ Ba đang… còn có…
– À hem… Đây là chú Huy… Nhiếp ảnh gia Tín Huy chắc con có xem báo thấy. – Ông Phước Long nói. – Chú Huy đang chụp hình cho mẹ.
– Đây là con gái lớn của tôi… Ngọc Tiên. – Ông quay lại giới thiệu với tôi.
Ngọc Tiên như rất quen thuộc với tên tuổi của tôi, bước đến vui vẻ nói:
– Vâng, cháu chào chú Huy. Cháu rất thích những tác phẩm của chú.
Lúc này tôi mới có thời gian quan sát người con gái trước mặt đang tò mò nhìn mình. Phải sững người giây lát tôi mới sực tỉnh… Đẹp không còn là từ ngữ xứng đáng để mô tả nhan sắc của nàng. Ngọc Tiên có nét đẹp của mẹ, lại mang theo sự thánh khiết thuần chính. Nàng cho tôi cảm giác như không thật huyền ảo như nhân vật Cô Long trong tiểu thuyết Kim Dung. Một nét đẹp không vướng bụi trần, chỉ chạm nhẹ đã làm hoen ố dơ bẩn. Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm theo nghiệp nhiếp ảnh trái tim tôi lại đập nhanh bất thường. Tôi hơi cúi đầu gật gật thay lời chào hỏi. Dù sao Ngọc Tiên chỉ chạc tuổi con trai lớn của tôi, làm như vậy cũng không có gì thiếu lịch sự.
Phần sau của buổi chụp hình đối với tôi lại như cực hình. Dù trong ống kính là thân thể gần như lõa lồ của một quý phụ xinh đẹp, dù cố nghĩ đến món thù lao hậu hĩnh sau buổi chụp hình, mồ hôi trán tôi vẫn rịn ướt như tắm. Tất cả vì Ngọc Tiên luôn theo sát sau lưng tôi. Nàng nhìn chăm chăm vào khung màn hình trên máy, nhìn theo từng ngón tay tôi xoay chỉnh… Thỉnh thoảng lại reo lên thích thú với một hơi thở thơm ngát phả vào tai tôi.
Cuối cùng cũng xong. Sau khi nhận thù lao từ tay ông Phước Long, tôi hẹn ngày giao hình sau chỉnh sửa hậu kỳ. Dĩ nhiên hình dùng để rửa phóng lớn chỉ bao gồm một số hình gia đình thuần tuý, số còn lại sẽ cho hai vợ chồng lưu giữ một cách riêng tư.
Khi chúng tôi ra đến cửa nhà chuẩn bị lên taxi, bất ngờ sau lưng vang lên tiếng bước chân vội vã và một cơn gió mát thoang thoảng thơm ngát ập đến.
– Chú Huy… Chờ cháu một chút…
Tôi quay lại hơi bất ngờ thấy Ngọc Tiên thở hổn chạy đến. Cô bé vội vã loạng choạng suýt đâm sầm vào tôi.
– Sao… cháu? – Tôi chợt nhận ra chữ cháu mình kêu sao khô khan như thế.
Cô bé vỗ vỗ ngực thở dốc, mặt hơi ửng đỏ lên, nói:
– Cháu… cháu muốn xin chú cái namecard ạ…
Như thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, cô bé giải thích thêm:
– Cháu có bạn… Bạn cháu muốn chụp hình…
– À ra vậy.
Tôi gật gật đầu, lòng thoáng chút thất vọng. Khi tôi nhìn sang người trợ lý bên cạnh thì cô ta đã rút name card của Studio đưa cho Ngọc Tiên.
Và thế là chấm dứt cuộc gặp gỡ đầu tiên.
Một tuần sau, tôi quay trở lại căn biệt thự to lớn của ông Phước Long để giao hình. Dĩ nhiên công việc này thường ngày tôi hoàn toàn có thể giao cho cô trợ lý. Nhưng không hiểu sao tôi lại cứ quyết định tự mình đi. Cô trợ lý cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Có lẽ cô ta đang nghĩ tôi muốn tạo mối quan hệ với một đại gia giàu có. Thật sự cô ta đã đúng một nửa. Tôi muốn tạo mối quan hệ, nhưng không phải với ông Phước Long. Và may mắn đã mỉm cười với tôi.
– Ông tìm ai?
Người mở cửa cho tôi là người phụ nữ lớn tuổi mà lần trước tôi đã gặp. Bà ta liên tục nhìn tôi từ trên xuống, như không hề nhớ gì về lần trước tôi đã đến đây.
– Xin lỗi, tôi không có hẹn trước… Tôi muốn gặp ông Long… hoặc bà Chi cũng được. Tôi là Tín Huy đến giao hình.
– À, bà Chi và ông Long đi nước ngoài đến cuối tuần mới về. Ông có thể giao cho tôi và để lại số điện thoại… Có vấn đề gì ông bà sẽ liên lạc ông. – Bà ta nói giọng đều đều như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Tôi hơi thất vọng, không có ông bà Long ở nhà thì tôi không có lý do gì để vào nhà. Dĩ nhiên tôi không có ý định đưa hai khung ảnh lớn và folder ảnh được gói ghém cẩn thận mà tôi đang cầm trong tay. Bên trong đó còn khá nhiều thứ nhạy cảm mà chỉ cần lộ một chút ra ngoài cả sự nghiệp tôi liền chấm dứt.
– Vậy cảm ơn bà. Lần sau tôi sẽ đến.
Tôi vừa định quay lưng, chợt ánh mắt vô ý nhìn lướt qua người phụ nữ, chợt cả người hơi cứng lại. Bên trong vườn cây xanh mướt, bên hồ bơi lăng tăng nước xanh trong, một thân hình thanh mảnh tuyệt đẹp đang đọc sách trên chiếc ghế nằm. Tôi thấy tim mình thổn thức như trẻ hơn hai mươi tuổi.
– Vậy chào ông nhé…
Người phụ nữ lễ phép hơi cúi đầu rồi chậm chậm đóng cánh cửa nặng nề. Tôi chợt sững người như chợt nhớ, ngăn bà lại.