Thảo Linh có vẻ hơi ngạc nhiên khi gặp ông Khách đã hẹn nàng hôm nay. Làm việc trong công ty địa ốc Hải Dũng này đã hơn hai năm rồi, ít khi nào Thảo Linh thấy loại khách trẻ như chàng trai đang đứng trước mặt nàng.
Nghĩ cũng phải, trong hơn mười năm nay, sự lạm phát của Hồng Kông gia tăng nên giá bất động sản đã lên giá vùn vụt. Bởi thế các chàng thanh niên đâu có nhiều tiền để đầu tư vô ngành này chớ? Cho nên da số toàn những ông già, hoặc tệ lắm cũng phải sồn sồn mới bước chân đến công ty Hải Dũng, một công ty nổi tiếng trên thương trường về những căn nhà hoặc những lô đất trị giá ít lắm cũng phải vài chục triệu tiền Hồng Kông.
Vì vậy hôm nay được công ty sấp xếp cho nàng đưa người khách đi xem căn biệt thự ở vùng ngoại ô khu Tân Giới, Thảo Linh cũng nghĩ theo lẽ thông thường, vị khách này chắc phải là một Giám dốc của cơ sở. thương mại nổi tiếng ở Hong Kong, nhưng không ngờ anh ta chỉ là một chàng trai trẻ cỡ tuổi nàng, hoặc trên nàng nhiều lắm năm ba tuổi là cùng.
Dù vậy, chàng còn có một nét duyên dáng đặc biệt cùng cách nói chuyện thật truyền cảm.
Thảo Linh mỉm cười, xua duỗi những ý nghĩ không ăn nhằm gì đến chuyện công việc đang lang bang trong trí nàng. Vấn đề khó là nàng làm sao phải thuyết phục cho được người khách này chịu bỏ số tiền lớn đến hơn 10 triệu tiền Hong Kong dể mua căn biệt thự ngoài biển. Có như thế thì công ty mới có được món tiền lời cao, và dĩ nhiên là phần huê hồng của Thảo Linh cũng đáng kể lắm.
Luồng gió mát của Hong Kong buổi sáng làm Thảo Linh cảm thấy dễ chịu. Anh chàng lái chiếc xe thật đẹp, loại máy thể thao hai cửa của Đức, và trên mui có cửa kính nhỏ đã mở ra cho cơn gió lùa vào làm bay bay những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng.
Thảo Linh đưa tay vén lại những cọng tóc và mở ví ra lấy cặp kính mắt đeo vào trên tóc như một loại kẹp thời trang để giữ cho những cọng tóc của nàng bớt tung bay. Nhìn cử chỉ của Thảo Linh, chàng thanh niên cạnh bên dường như hiểu ý. Anh ta chậm xe lại và hỏi Thảo Linh:
– Xin hỏi, có phải gió làm bay tóc cô không? Cô có muốn tôi đóng cửa kính mui xe lại hay không?
– Ồ không? Không hề chi, tôi rất thích sự mát mẻ của gió. Người Hong Kong gió bụi quen rồi, chứ đâu có thanh lịch như các vị ở nước ngoài về?
Tiếng cười của chung thanh niên bên cạnh vang lên nhẹ nhàng. Thảo Linh bỗng nhiên thấy hai vành tai của mình nóng bừng. Nàng thẹn thùng với chính mình mỗi khi nàng khám phá ra nét quyến rũ đến chết người” ở chàng thanh niên này. Anh ta có hàm răng và cặp môi thật dẹp khi cười hoặc lúc nói chuyện. Chàng hơi quay qua nhìn nàng mỉm cười:
– Cô Linh cứ nhạo tôi hoài . . .
– Ấy chết, tôi đâu dám… Chúng tôi chỉ nói về người Hong Kong chúng tôi thôi chứ không có ý chế nhạo ông đâu đấy nhé, xin ông Hùng đừng hiểu lầm.
Chàng thanh niên vẫn cười và nói tiếp:
– Lại nữa rồi! Một diều mà tôi muốn xin cô đừng lập lại là đừng gọi tôi là ông hay Mr. gì đó, nghe không quen lắm Không phải là tôi muốn nói tiếng Trung Hoa của chúng ta có nhiều khách sáo, nhưng thật sự thì người Tây phương rất đơn giản và thoải mái trong cách xưng hô. Cô Linh ạ… Hay là vậy đi chúng ta đều là tuổi trẻ, nên xem nhau như bạn. Tôi mới về Hong Kong chưa được lâu nên cũng cần có nhột số bạnh Nếu được cô cứ gọi tồi là Hùng Dũng, như vậy có vẻ thân mật hơn. Dược không cô?
Linh hơi bối rối chưa kịp trả lời. Thật sự thì nàng không hiểu tại sao từ khi mới gặp Hùng Dũng vào sáng sớm hôm nay, ở văn phòng của công tý cho: đến bây giờ nàng cảm thấy thật mất tự nhiên với anh chàng này nhiều lắm. Linh biết rõ nó không phải là cái vẻ hào nhoáng bên ngoài cùng cung cách thanh lịch trên gương mặt đẹp trai của anh ta. Ở Hong Kong này ra đời bương chải đã mấy năm qua,
Có loại người nào mà nàng chưa gặp qua chứ? Nhưng ở Hùng Dũng có một cái gì thật thu hút nàng trong giọng nói, nụ cười, và nhất là ánh mắt của anh ta. Mỗi lần Thảo Linh bắt gặp ánh mắt Hùng Dũng len lén nhìn mình là mỗi lần nàng cảm thấy mình chơi vơi như rơi vào cơn xoáy nước, hoặc là khi Hùng Dũng mỉm cười với nàng là Linh không dưng mà thót tim thót ruột.
Nàng không muốn tin cái gì người ta thường nói là “tiếng sét ái tình” chẳng hạn, nhưng quả thật thì nàng thiệt lúng túng đến gần lao chao, lảo đảo với anh chàng thanh niên bên cạnh. Dù vậy Thảo Linh cũng nghĩ rằng mình nên giữ giá cho con gái Hong Kong chứ. Chẳng lẽ để người ta mới về nước mà lại nghĩ rằng gái Hong Kong chực là “mê” trai dễ lắm vậy. Bởi vậy Linh lấp lửng không trả lời ngay. Nàng e thẹn xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay rồi ngập ngừng nói:
– Anh Hùng… à, không phải, ông Hùng biết nói chơi rồi. Thân phận chúng ta khác nhau. Dù ông Hùng có muốn tìm bạn là người bản xứ của Hong Kong, nhưng ở Hong Kong có thiếu gì những tiểu thư trang đài, chừng nào mới tới phiên những cô gái… quê mùa như tôi vậy chứ?
Trái với điều Thảo Linh nghĩ, và cũng có lẽ ở ngoại Hùng người ta thường nói nam nữ rất tự nhiên và cởi mở trong giao thiệp hay sao đó, cho nên Hùng Dũng dã tự nhiên dùng tuột tay vỗ lên bàn tay nàng và la lớn:
– Ái da! Cái gì mà thân phận cái gì mà công tử với tiểu thư, giống như đi đóng cải lương thời xưa vậy Nói thiệt nghe, chúng tôi quan niệm mọi người trên trái đất này đều bình đảng. Nếu có hơn thua nhau chỉ là cái “cách làm người” mà thôi, chứ không ở bề ngoài hay thân phận gì dó mà cô nói tới đâu. Và tôi nghĩ rằng những người Hong Kong trẻ như cô vậy cũng có cái nhìn giống như tôi vậy, phải không cô Thảo Linh?
Thật là anh chàng khéo nói. Linh bẽn lẽn cười:
– Thôi, thôi? ông Hùng thật là khôn nói. Người ta nói đàn ông Trung Hoa ở hải ngoại quả là biết nói chuyện lấy lòng lắm. Bây giờ tôi mới thấy đúng
– À, phải vậy chớ. Dù sao đi ra ngoài mới là khó hơn, làm bất cứ điều gì cũng sợ người ta nhìn đến dân mình. Nhưng mà thôi, chuyện đó mai mốt mới nói. Bây giờ nếu cô Linh đã chịu thua rồi thì phải trả lại cho tôi hai chữ đông Hùng” đó chớ?
Thảo Linh im lặng không trả lời, và bỗng dưng hai vành tai nàng lại nóng ran thêm một lần nữa, khi chực nhớ đến bàn tay Hùng Dũng đang vẫn còn để trên tay nàng và đang bóp nhè nhẹ. Linh muốn rút tay mình về, nhưng nàng như uống phải hớp rượu đào một cảm giác đê mê kỳ lạ đang chuyền lan ra khắp người nàng từ hơi ấm lòng bàn tay của Hùng Dũng cùng giọng nói của chàng:
– Cám ơn cô Linh nhe. . . Tôi chát không ngờ mình mới vừa về Hong Hong lại có duyên quen được một cô gái xinh đẹp như cô làm bạn vậy.
Dù lòng dạ đang rộn ràng về một tình cảm lạ lùng đang lấn tới, nhưng Linh vẫn che dấu bằng nét ngỗ ngáo của những cô gái trẻ. Nàng rút bàn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay của Hùng Dũng ra và cung tay đấm nhẹ lên vai anh:
– Ê tôi có nói đồng ý làm bạn anh hồi nào đâu? Đừng có ham…
Hùng Dũng cũng không vừa gì. Chàng đáp lại:
– Quả là tôi có ham thật. Làm bạn với một cô nương đẹp hơn hoa hậu Chinatown ở San Francisco nữa thì ai mà không ham chứ? Nếu cô không chê tôi chẳng phải người Hong Hong, tôi còn ham tôi độ muốn… làm bạn trai của cô nữa kia!
Đến đây thì Linh hơi hoảng sợ vì sự tấn công quá nhanh của Hùng Dũng. Nàng không còn bình tĩnh dược nữa, mà thay vào đó là một nhịp tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực nàng. Thảo Linh xoay người ra cửa sổ xe để mong che dấu đi sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng như người say rượu của nàng, nàng mong gió mát thổi vào mặt nàng để làm lắng dịu đi bớt sự đột ngột của lời nói của Hùng Dũng đang làm nàng xáo trộn tâm hồn.
Quả là kỳ lạ, thật ra thì nàng có thể nghĩ Hùng Dũng suông miệng tán tinh mình, thì cũng đâu có gì quá đáng để mà nàng phải bẽn lẽn đâu. Nhưng không biết vì sao mà lời nói lửa đùa nửa thật của Hùng Dũng đã làm nàng hồi hộp thiếu điều muốn nín thở luôn…
Thật ra thì không phải là Thảo Linh chưa từng bao giờ nghe những lời tỏ tình của bạn trai, mà có người còn lãng mạn tặng cho nàng hàng tá hoa hồng mỗi tuần nữa kìa. Nhưng đối với họ, nàng không hiểu tại sao những đóa hoa hồng và những lời nói rất thành khẩn chân tình của họ đã không làm nàng mảy may xúc động. Trái lại bây giờ chỉ mới gặp Hùng Dũng có mấy tiếng đồng hồ mà lời nói của chàng chỉ mang ngụ ý muốn làm bạn trai của nàng mà thôi, đã làm cho Thảo Linh lúng túng đến đỏ mặt.