Tác giả: Dương CT
Ầm ầm ầm… Vút vút vút…
Tiếng pháo và tiếng cung tên thi nhau gào thét trong không trung. Một bán tiên đang ôm đứa trẻ vừa lọt lòng chạy về phía con sông “Chuyến đi cuối cùng”. Một người đàn ông tộc Hỏa long chạy đến từ trong đám khói lửa và nói:
– Hãy cho ta nhìn mặt của con trai ta nào Ana! Ông nhìn mặt đứa trẻ:
– Nó thật kháu khỉnh! Thật là có khí chất của vua Rồng hủy diệt! Ha ha ha…
– Nàng hãy nhanh đưa con chúng ta đi, ta sẽ cầm chân bọn thiên thần hắc ám này!
Long Vương gầm lên một tiếng lớn, hóa thành một con hỏa long, thân vàng, mắt đỏ, thở ra hơi thở lửa nóng bỏng về phía quân thù. Nhưng chẳng cầm cự được là bao, quân địch quá đông, những long tướng cuối cùng bị quân thiên thần hắc ám ném lao, bắn cung… Đã lần lượt ngã xuống xung quanh long vương. Long vương hét lên một tiếng lớn, cả cơ thể bốc cháy ngùn ngụt rồi lao về phía kẻ thù, mắt ngấn lệ: “Vĩnh biệt nương tử, vĩnh biệt con trai của ta. Sau này con nhất định phải trả thù cho ta!” Rồi phát nổ, kéo theo hàng ngàn tiên hắc ám theo đám cháy quyên sinh của mình.
Vua của quân thiên thần hắc ám quát quân tiến lên:
“Hỏa Long vương đã đại bại, long tộc giờ đã bị hủy diệt, hãy lùng bắt đứa bé long tộc và vợ của long vương. Kẻ nào bắt được cả hai đứa nó sẽ được trọng thưởng, sống chết đều được!!!”
– Tiến lênnnn!!
Bầy tiên hắc ám phóng qua bức tường lửa, tiến về phía con sông.
Tại con sông lúc ấy…
– Xin lỗi con trai, cha mẹ không tốt, không cho con một mái nhà êm ấm và một tuổi thơ êm đềm. Sau này con không được quên mình là con trai của Vua Rồng hủy diệt và bán tiên Ánh sáng nhé… Vĩnh biệt con trai yêu dấu của ta…
Rồi bà đặt chiếc vòng cổ chạm hình đầu rồng xuống bên cạnh cậu bé, đặt chiếc giỏ lên một chiếc thuyền nhỏ và đẩy nó đi. “Cầu xin ông trời có mắt, hãy cho đứa con bé nhỏ của con được bình an”
– Con mụ bán tiên gớm ghiếc, hãy chịu trói!! Tên cầm đầu đám tiên rít lên khi nhìn thấy bà.
– Bay đâu!! Giết cho taaa…
– QUANG THƯƠNG!!! Ana hét lên, xung quanh bà tỏa ra các vòng sáng, từ các vòng sáng bắn ra các luồng ánh sáng bắn liên tiếp về phía đám tiên hắc ám.
Nhưng bà đâu mong chiến thắng, bà chỉ muốn cầm chân lũ tiên hắc ám để cầu mong chiếc con sông sẽ đưa đứa con yêu dấu của bà đi xa khỏi nanh vuốt bọn tiên hắc ám. Sức cùng lực kiệt bà ngã xuống, rút con dao di vật ra và hét lên: “Ta sẽ không bao giờ để lũ rác rưởi các ngươi chạm vào thân thể vàng ngọc này” Rồi tự vẫn…
Vua tiên hắc ám nói:
“Chúng đã chết hết, việc ngăn cản sự tái sinh của Hỗn Thế Ma Vương đã hoàn thành. Mau đốt hết những gì còn lại của Hỏa Long tộc.”
Trong đêm đó, một nhóm ninja từ Ionia hoàn thành nhiệm vụ và dong thuyền trở về Hội Nhẫn Giả. Bỗng một người đàn ông lớn tuổi nhất nói với những người trong đội: “Có ai nghe thấy tiếng khóc không?! Ta nghe như tiếng trẻ con khóc?”
– Ngài mê ngủ rồi đội trưởng, chỉ có tiếng sóng chứ đâu có gì?!
– Không đúng, đôi tai ta trước giờ chưa từng nghe sai, hãy quay thuyền theo hướng 10h.
– Các anh em hoàn thành nhiệm vụ xong đã mệt mỏi, mong đội trưởng cho các huynh đệ về nghỉ ngơi!
– Mau rẽ hướng 10h cho ta, không thể để một sinh linh vô tội chết như thế được.
Đi được một quãng, mọi người đều nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé. Khi họ vớt chiếc giỏ đựng đứa bé lên, cũng là lúc trời nổi giông bão. Đến gần một cửa sông, họ như đã ra khỏi cơn bão, thì mặt trăng tròn như cái đĩa hiện lên, nhưng lại có màu đỏ như máu, thuyền của họ đâm vào một chiếc thuyền nhỏ khác. Trong đó có một đứa bé khác đang nằm ngủ ngoan ngoãn, bên cạnh đứa bé có một chiếc vòng chạm khắc kỳ lạ đang phát sáng màu đỏ như màu của mặt trăng đêm ấy.
Người đội trưởng chia tay các huynh đệ của mình, vì các huynh đệ của ông đều chưa có gia đình, nên ông bế cả hai đứa bé về và dự định sau này sẽ nuôi dạy chúng trở thành những ninja tài ba. Cổng mở ra, cô hầu gái cúi chào ông:
– Mừng lão gia đã về, phu nhân sắp hạ sinh rồi ạ… Ông giao 2 đứa bé cho cô và dặn cô chăm sóc chúng, còn mình thì về phòng. Cô hầu gái biết tính chủ nhân, nên vâng lời và không hỏi gì thêm.
Đang trong giấc ngủ mơ màng, thì một cô hầu gái khác gõ cửa gọi ông:
– Thưa lão gia, phu nhân đã hạ sinh. Là một công tử.
– Mau gọi Sally đưa 2 đứa bé hôm nay ta đưa về tới đây!
Đặt ba đứa bé nằm cạnh nhau, chúng ngủ yên lành…
– Chúng đều là con trai thưa phu quân. Đứa bé ta tìm thấy đầu tiên, sẽ có tên là Zed, nghĩa là mặt Trăng, đứa bé thứ 2, trên chiếc vòng hình như có khắc tên nó, là Aoshin, còn con của chúng ta sẽ là Shen, Mặt Trời. Sau này nàng hãy đối xử với tất cả chúng như con của chúng ta.
Vài năm sau…
– Zed, anh hãy xuống đây rủ Aoshin đi chơi với em đi, anh ý luôn ở trong thư viện và đọc sách mà chẳng chịu đi chơi với em!
Cậu bé tinh nghịch trên cây xoài cười và nói xuống.
– Đợi anh hái mấy quả này xuống đã, chắc chắn mẫu thân sẽ rất ngạc nhiên về anh cho mà xem!
RẮC RẮC!! Cành cây Zed vừa dẫm vào là một cành mục, cậu mất đà ngã xuống: “Á Á Á… CỨUUUU!!”
Một bóng người phóng đến, đỡ lấy Zed, trong khi Shen đang hoảng loạn.
– Sao các con không chịu nghe lời ta vậy?! Không chịu tập luyện nhẫn thuật thì bao giờ mới trở thành những nhẫn giả thực thụ đây???
– Con chỉ muốn hái quả cho mẹ thôi mà, mẹ đang ốm ăn được những quả xoài này chắc chắn sẽ đỡ nhiều!
– Thôi được rồi, vì có lòng hiếu thảo nên ta tha cho, từ mai ba anh em con hãy đến võ đường đúng giờ để luyện tập nghe chưa? Aoshin con mau ra đây!
– Dạ phụ thân? Cậu bé với khuôn mặt không cảm xúc bước ra khỏi thư viện.
– Từ mai các con hãy tới võ đường, tập luyện cùng Daxua và Akali nhé. Anh Howard sẽ là sư phụ mới của các con.
Ngày hôm sau…
– Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu thử thách đầu tiên để trở thành một nhẫn giả! Howard, một chàng trai có vết sẹo trên cổ, ria mép mọc dài bắt đầu lên giọng như một người thầy thực thụ.
– Hãy đến lấy 2 chiếc xô gỗ, đi lấy nước ở con sông trước cổng tu viện, đổ đầy 5 chum nước. Ai xong trước sẽ được học phần tiếp theo. Cấm gian lận, nếu tôi phát hiện gian lận, sẽ có hình phạt thích đáng! Nào bắt đầu!!
Daxua, cậu trai 11 tuổi, lớn hơn 4 cô cậu còn lại 1 tuổi chạy ra ngoài đầu tiên, sau đó là 3 anh em Zed, Aoshin và Shen. Cô bé Akali nhỏ bé nhất, và luôn đeo một chiếc khăn hoặc một chiếc mặt nạ theo sau cùng. Daxua láu cá, trốn sau giếng, chờ mấy người đi hết rồi mới múc nước dưới giếng, chờ ở đường lên của con sông. Vì con sông có 2 đường lên xuống khác nhau nên ăn gian như vậy các cô cậu bé kia đề nghị Daxua đi trước mình một bước. Zed và Shen cùng đến nơi và bắt đầu tranh nhau:
– Cây cầu lấy nước chỉ có một, chúng ta phải tỉ thí để xem ai được lấy trước!
Rồi đặt xô xuống, bắt đầu những thế quyền cước đã học được. Aoshin thấy 2 anh em của mình không chú ý, ra cầu trước và múc 2 xô nước chạy về. Hai anh em Zed và Shen mệt lử, không phân thắng bại, đành chia nhau ra lấy nước. Cô bé Akali đến sau cùng, khi mọi người đã ra về hết, đi nửa đường thì một trong 2 xô nước của cô bị vỡ đáy do quá cũ, mất thăng bằng ngã xuống, thể là đổ hết cả 2. Aoshin do bị rơi quyển sách, nên quay lại bờ sông tìm. Thấy Akali ngồi khóc bên hai cái xô không thì tới hỏi:
– Sao cô không về tu viện? Nước ở 2 xô của em đâu rồi?!