Hoa xương rồng

Nhưng cả hai đều giấu nhau suy nghĩ của mình, bởi chuyện này không đơn giản chút nào. Đó là loạn luân giữa mẹ và con trai. Cái điều mà dù xã hội có hiện đại đến như thế nào, đó vẫn là điều cấm kị, cả về mặt luân thường đạo lý và pháp luật. Chẳng ai dám thể hiện ý nghĩ loạn luân ra bên ngoài, mặc dù nó luôn tồn tại, ở khắp nơi, trong sâu thẳm tâm hồn của mỗi người.

– “Không… không… anh chỉ chợt nghĩ vậy thôi. Anh không có ý đó. Mà thôi. Chuyện này để từ từ tính đi em. Không cần vội.”, Ông Đạt chữa cháy.

Tố Quyên cũng không có hơi có sức, mà cũng chẳng muốn làm cho ra nhẽ, bởi thứ nhất chính là việc này quá nhạy cảm và tế nhị. Thứ nữa là chính bà còn đang có ý nghĩ đấy, không thể trách chồng được. Bà êm xuôi không nói được gì.

Thì đúng lúc ấy, dường như không thể chịu đựng được hơn nữa, ông Đạt đã lột phăng bộ quần đùi áo cộc của mình, ông như một con thú, chồm xuống ngồi giữa hai chân vợ, chỉ mất chưa đầy 3 giây, chiếc quần lót bé nhỏ của vợ đã bị ông kéo tuột xuống gót chân, ông không kịp nhìn lồn vợ bởi miệng ông đã úp trọn vào lồn bà, ông húp một hơi thật mạnh vào trong miệng mình, ông cực kỳ bất ngờ, bởi trong miệng ông đầy ứ giống như ông vừa uống một cốc nước, thứ nước ngọt lịm, ngai ngái, nồng nồng chảy từ bên trong âm đạo của vợ. Nuốt ực một hơi vào trong, ông thở hắt ra rồi nói trước khi vục mặt tiếp vào lồn vợ:

– Sao hôm nay em nhiều nước thế?

Còn phải nói nguyên nhân sao, ai cũng hiểu nhưng chẳng ai muốn hiểu, Tố Quyên quặp chặt hai chân lên vai chồng, miệng rên rỉ:

– Mút lồn em đi. Nhanh lên…

Lần làm tình này đã là lần thứ bao nhiêu rồi, chẳng ai trong hai người có thể nhớ được, nhưng lần này khác hẳn với những lần trước, dâm thủy nhiều hơn, dương vật cương cứng hơn. Ông Đạt địt lâu hơn và bà Tố Quyên cũng lên đỉnh nhiều hơn. Bởi, lần đầu tiên, hai người làm tình mà không nghĩ về nhau.

Phần 3

Bị mẹ ra quân lệnh trạng là phải xin việc cho bằng được, bất kể là việc gì, nếu không thì bị cắt mọi thứ. Thú thực mà nói, chỉ nghĩ đến độ bà già thu chìa khóa chiếc Range Rover Sport HSE cộng với đóng băng tài khoản chi tiêu thôi mà Mạnh lạnh cả sống lưng. Mất 2 thứ đó, lấy gì cưa gái đây? Mà mất cái khoản cua gái thì Mạnh biết làm gì đây? Trong sâu thẳm tâm hồn, hắn cũng biết mình cũng chẳng bằng anh bằng em ở cái khoản “out sớm”, nhưng xuất tinh sớm không có nghĩa hắn là thằng yếu sinh lý, đôi khi hắn tự bao biện rằng mình chỉ là thằng xuất tinh nhiều thôi, chứ không phải thằng yếu. Chẳng thế mà đúng như bố hắn đã từng nói với mẹ hắn rằng, hắn là thằng có nhu cầu tình dục cao chứ không phải thấp. Mỗi lần chơi gái, có mệt lắm hắn cũng phải là 2 nháy mới thôi, hôm nào có khí thế, lại gặp hàng ngon có khi chơi 3 – 4 phát.

Mạnh chưa đủ va vấp và trải nghiệm vế kia của cuộc đời để hắn hiểu là, nhiều không bằng chất. Những cô gái đã từng trần truồng nằm ngửa cho Mạnh địt đến nay không phải ít, nếu tính chi li thì cũng tiệm cận con số 100 rồi. Nhưng tất cả những người đó, không phải tất cả nhưng phần đông đều chấp nhận ngửa lồn bởi cái ví mà Mạnh mang theo người, cái xe mà Mạnh chở cô ta đến khách sạn.

Trong số ít những người không phải vì tiền, họ cũng nhiều tiền đâu thua kém Mạnh là bao thì họ lại không thể chấp nhận được cuộc sống tình dục không thú vị mà Mạnh mang lại. Ai đời, lồn vừa rỉ nước ra một tí, vừa nhét buồi vào bên trong, sọc sọc độ chục cái thì phọt ra rồi. Một lần chịu được, hai lần chịu được, nhưng đến lần thứ 3 thì không thể chịu thêm được nữa. Vậy là chia tay một mối tình. Đó là lý do vì sao mà Mạnh mặc dù cũng có người yêu, nhưng không kéo dài được lâu, cũng mau kết thúc như việc xuất tinh của mình vậy. Hoặc cũng có thể, Mạnh chưa tìm được một tình yêu đích thực chăng?

Đơn giản chỉ là tìm một nơi có mướn người làm, chuyện đó không hề khó khăn trong thời buổi công nghệ thông tin như bây giờ. Mạnh mặc dù học hành có thể nói là dốt đặc cán mai, nhưng riêng cái chuyện công nghệ thì cũng không phải kém tắm cho lắm. Chỉ vài cái lướt mạng là đã có một danh sách dài thông tin các công ty đang có nhu cầu tuyển dụng rồi. Hắn chọn bừa thông tin một công ty, cũng chẳng nhớ chính xác là đang tuyển vị trí gì, mức lương bao nhiêu, công việc thế. Ghi vào phần lưu trữ của chiếc Iphone XS max địa chỉ công ty. Hắn quyết tâm đi tìm việc làm.

Nào, trang mới của cuộc đời bắt đầu rồi đây. Công tử nhà họ Trần rồi đây không biết sẽ ra sao, lần đầu tiên đi tìm việc làm để kiếm đồng tiền đầu tiên trong cuộc đời.

Tôi đã nói Mạnh đẹp trai chưa nhỉ? Nhớ không nhầm thì nói rồi, đẹp trai thấy mồ luôn. Mạnh cao 1m70, chuẩn người mẫu nặng 65 kg. Khuôn người tầm thước, không vai u thịt bắp nhưng cũng gọi là có nét nam tính. Khuôn mặt trắng trẻo kiểu công tử dễ nhìn, dễ ưa, dễ mến. Mái tóc uốn bồng lệch về một bên, một bên cắt ngắn cắt sát da đầu, chia đôi hai phần tóc này là một đường cạo nhỏ, đúng mốt thanh niên hiện đại bây giờ.

Thế chưa là gì, Mạnh diện trên người bộ đồ hàng hiệu chuẩn thế giới, giày Italia giá hơn 2.000 Đô mà mẹ hắn xách tay về tặng. Đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe, thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng nhất thế giới có giá hơn 100.000 USD. Túi xách nhỏ cầm tay thương hiệu Louis Vuitton dùng để chứa đồ cá nhân như điện thoại, ví tiền, chìa khóa xe. Có thể nói trên người Mạnh là một gia tài đối với đa số người Việt. Lại còn thoang thoảng mùi nước hoa Pháp nam tính quyến rũ. Ấy vậy mà hắn diện bộ đồ này đi xin việc ở một công ty hết sức bình thường nằm trên một con phố không lớn lắm ở khu trung tâm Hà Nội.

Đầu giờ sáng, người người hối hả đông như hội, mất một lúc Mạnh mới đánh được oto vào chỗ trông xe, đối diện với công ty mà Mạnh định xin việc. Từ bên này đường, nhìn sang một căn nhà phố 7 tầng có biển hiệu khiêm tốn ở mái hiên tầng 1 mà Mạnh phải căng mắt ra mới đọc được kỹ: “Công ty TNHH thời trang Đẹp +”. Đối chiếu lại thông tin đã lưu trong máy điện thoại, Mạnh gật gù:

– Đúng nó rồi. Sao bé vậy trời. Thôi đã đến rồi thì vào xem sao. Còn ối thời gian, không thích chỗ này mình đi chỗ khác.

Nói là làm, Mạnh nhìn trước ngó sau để băng qua đường. Thời buổi này không thể chủ quan được, lơ là một cái là bị thằng dở hơi mắc dịch nào đó đang đi xe máy thì buồn ỉa phóng nhanh tông vào ngay, mất đời trai luôn.

Luồn lách một hồi, Mạnh cũng đến được cổng công ty, chưa kịp lên thì một bác già già mặc đồ màu xanh, trên bắp tay có in chữ “Securities”, tấm đề can nhỏ trên túi áo ngực ghi tên: “Bảo vệ Đặng Văn Chỉnh”, cúi đầu xuống chào. Mạnh ‘à’ lên một tiếng vì trình độ tiếng anh siêu hạng của mình, chả gì cũng có 4 năm du học trời Tây, chẳng lẽ không biết đó là bảo vệ. Không biết là cậu ta dịch từ chữ tiếng anh trên cánh tay hay chữ tiếng Việt ở ngực áo nữa.

Bác bảo vệ lễ phép:

– Cậu đến Công ty Đẹp + phải không?

Nói để các bạn biết, không phải công tử con già đại gia nào cũng là những thằng lấc cấc láo xược đâu, số đó hiếm lắm. Mạnh ta đương nhiên không phải những thằng lắm tiền mà mất dạy như thế, với mọi người, hắn cũng điềm đàm, hiền lành dễ mến lắm, nhất là với gái thì thôi rồi lượm ơi:

– Dạ thưa bác, cháu đến Công ty Đẹp + để phỏng vấn xin việc. Bác cho hỏi đã đến giờ làm việc chưa ạ?