– Ăn xong hết chưa các con?
3 Đứa trẻ ngoảnh mặt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt hồn nhiên, đứa lớn nhất 7 tuổi, đứa bé nhất mới 3 tuổi. Trông chúng chẳng có một nét gì giống nhau, có lẽ mỗi đứa có một bố khác nhau thì phải.
– “Còn mỗi Út thôi mẹ ạ”, chị cả thưa.
Thục Trinh lại gần cô bé Út, nó ốm nhắt ốm nheo chứ không khỏe mạnh như anh chị, vỗ về con rồi xúc cho còn thìa cháo:
– Út ngoan của mẹ, ăn nhanh còn đi học.
Bé Út được mẹ xúc cho, nhanh mồm nhai nuốt nốt bát cháo sáng.
Đấy, buổi sáng trong gia đình Thục Trinh thường là như vậy. Thục Trinh có 3 đứa con hai gái một trai, đứa lớn 7 tuổi là con gái đang học lớp 2, đứa thứ 2 năm nay lên 5 và con gái út 3 tuổi đang học Mầm Non. Tất cả lũ trẻ đều học ở gần nhà. Bình thường, buổi sáng sau khi ăn xong, bốn mẹ con cùng nhau ra khỏi nhà, con đi học, mẹ đi làm.
Thục Trinh làm Giám đốc Truyền thông cho một công ty chuyên về thời trang trong nội thành Hà Nội.
Các bạn thấy nhân vật chính thứ 2 của chúng ta như thế nào? Hẳn rồi. Không cảm hứng phải không? Hãy kiên nhẫn nhé, còn nhiều chuyện ở phía trước đang chờ ta lắm.
…
Câu chuyện bắt đầu, năm nay là năm 2019, cái thời của công nghệ 4. 0, Của mạng xã hội và của đủ mọi thứ hổ lốn ào ạt trôi vào tâm hồn mỗi người hàng ngày, hàng giờ.
Tại một ngôi biệt thự to nhất, đẹp nhất và sang trọng nhất trong một khu đô thị tại quận Long Biên. Mặc dù không phải là một trong bốn quận nội do lịch sử, nhưng không ai dám bảo khu đô thị này là kém sang cả. Toàn giới tinh hoa nhất của Bắc bộ đều tập trung ở đây, điểm đặc biệt của khu đô thị này chính là mỗi căn biệt thự đều có một dòng sông nhân tạo chảy quanh nhà, cây cối xanh mướt um tùm trải dài khắp mọi nơi tạo cho nơi đây ngoài vẻ sang trọng của các tòa nhà ra còn có không khí lúc nào cũng trong lành.
Không cần nói thì các bạn chắc hẳn cũng biết, đó là nhà của Mạnh. Hay đúng hơn là nhà của bố mẹ Mạnh. Trong ngôi biệt thự to đùng to đoành ấy có ông chủ gia đình Quốc Đạt giờ đã là một người đàn ông ngoài 50, nhưng cứ nhìn nước da hồng hào, thân hình săn chắc đủ biết, ông vẫn còn phong độ ngút trời giống y như cái hồi thanh niên. Có bà chủ gia đình Tố Quyên mới vừa tròn 45 tuổi, cái tuổi phải nói là chín nhất của đàn bà.
Nhà chẳng có gì ngoài tiền, ấy thế nên bà Tố Quyên tha hồ mà giữ dáng, giữ da. Nếu người mới gặp chẳng ai bảo bà Tố Quyên sắp bước vào tuổi mãn kinh đâu, trông xa như mới ngoài 30 một chút. Và người gọi chủ thứ 3 làm gì còn ai khác chính là thiếu gia Mạnh. Còn 2 bà giúp việc già không tính tiền ở đây.
Hôm nay là ngày chủ nhật, ngày hiếm hoi cả nhà có mặt đông đủ, Tố Quyên nhìn chồng rồi nhìn con và lắc đầu ngao ngán. Cái thời đại này quả thực người với người ít giao lưu trực tiếp với nhau. Trông cái bộ mặt đáng nghi của chồng vừa nhìn điện thoại vừa tủm tỉm cười. Còn cái thằng con mắc dịch ăn không ngồi rồi cũng đang đắm chìm trong cái điện thoại.
Tố Quyên bực mình giật cái điện thoại trên tay chồng rồi xem trên màn hình xem có điều gì mờ ám không? Có phải đang ở cạnh vợ vẫn còn nhắn tin cho gái không mà cười như thằng dở hơi vậy. Nhưng ông Mạnh không phải là người cù lần gì cho cam, ông chẳng dại gì mà nhắn tin chim chuột trong hoàn cảnh này. Ông cười vì like một bức ảnh cô người mẫu trên facebook. Trong danh sách bạn bè của ông, phần nhiều là các cô người mẫu:
– Suốt ngày xem mấy cái ảnh, nhìn quen hàng đẹp thế này thì chán vợ ngay.
Tố Quyên liếc xéo chồng một cái, cũng chẳng cấm được chuyện này, người đẹp sinh ra là để ngắm mà. Không lẽ cấm chồng nhìn gái đẹp.
– “Vợ anh đẹp nhất, không ai bằng”, ông Đạt mồm dẻo quẹo nịnh vợ. Gì chứ riêng cái khoản nịnh vợ thì trên đời này hiếm có ai bằng ông. Mà thực tâm ông nghĩ, vợ ông cũng đẹp thật, lại biết cách ăn mặc, biết cách trưng diện, nhà lại có điều kiện nữa. Chẳng thế mà nhiều khi ông thầm so sánh vợ mình với phu nhân của các vị lãnh đạo này, lãnh đạo kia. Xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.
Được nịnh cái, bà Tố Quyên nhoẻn cười khoe hai hàm răng trắng đều như bắp ngô, quên hết cả phiền muộn. Ông Đạt ở ngoài xã hội như thế nào, bà muốn quản cũng chẳng được bởi xã hội mà. Nhưng trong gia đình, ông luôn là một người chồng hoàn hảo đối với bà. Nhất là ở cái “khoản kia”. Đều như vắt chanh, ông bà luôn duy trì tuần 3 lần. Mà mười lần như một, bà đều ngất lên ngất xuống ông mới chịu xuất tinh. Phụ nữ hạnh phúc nhất chính là ở cái khoản đó, những thứ vật chất tầm thường chỉ là thứ yếu mà thôi.
Về chồng không vấn đề gì. Nhưng còn thằng con duy nhất trong gia đình, 25 tuổi đầu rồi mà chưa làm nên làm trò trống gì. Lười làm và ham chơi. Chỉ được mỗi cái nịnh mẹ, nịnh cha là giỏi. Thế nên muốn giận nó, muốn mắng nó, muốn chửi nó cũng chẳng chửi được. Cái mặt có cứ hênh hênh lên, mặc ai nói gì thì nói, chỉ cười rồi xệu ra nịnh với chả bợ. Bảo nó đi làm nó ở tập đoàn của bố nó không. Bảo nó vừa chơi vừa làm ở công ty mẹ nó cũng không. Chỉ có đi chơi là bảo đâu nó cũng ừ.
Không thể để tình trạng này duy trì mãi, bà Tố Quyên úp điện thoại của chồng xuống rồi nói:
– Anh, anh phải tính như thế nào đi chứ. Cứ để thằng Mạnh nó thế mãi à?
Mạnh nằm ườn ở cái ghế sô pha da nhập khẩu đối diện với bố mẹ. Chẳng biết là hắn có nghe thấy bố mẹ nói gì không nhưng tuyệt nhiên không một phản ứng, coi đó như chẳng phải chuyện của mình, cứ ôm rịt lấy cái điện thoại, nhắn tin nhoay nhoáy.
Ông Đạt ném cái gối ôm sang thằng con, quát lớn thể hiện uy quyền:
– Mạnh, mẹ đang hỏi kìa.
Bà Tố Quyên đập vào vai chồng một cái:
– Hỏi nó bằng thừa. Em là em hỏi anh. Phải làm gì với nó đi chứ. Cứ để nó chơi bời mãi thế à. Anh xem, nó du học nước ngoài về 3 năm rồi mà không chịu đi làm, chỉ đi chơi. Thử hỏi cứ thế này thì bao giờ mới lấy vợ, sinh con được đây.
Mạnh mặc kệ ông bà già cãi nhau, vẫn đang mải chát chít.
– Ơ, chuyện nó lấy vợ là chuyện của nó, sao em hỏi anh. Anh có lấy vợ thay nó được đâu.
Bà Tố Quyên chán không còn gì để nói, mặt phừng phừng quát:
– Mạnh, bỏ điện thoại ra. Ngồi dậy. Nghe mẹ hỏi đây.
Nghe mẹ quát, Mạnh hơi hơi sợ một tí cho có, hoặc hắn cố tình sợ chứ hắn biết thừa mẹ hắn chiều hắn hết mực, chẳng làm gì đâu:
– Vâng, mẹ hỏi đi. Con nghe đây?
– Con có phải đàn ông không?
Cả ông Đạt và Mạnh đều ngớ người vì câu hỏi của mẹ. Mạnh trả lời:
– Mẹ này, không phải đàn ông thì đàn gì? Không tin mẹ kiểm tra xem.
Đúng là không biết óc thằng con dùng để làm gì, chắc là chỉ để cho nó kín cái hộp sọ:
– Điên mất thôi. Đàn ông là phải lo sự nghiệp, lấy vợ sinh con.
Ông Đạt chêm vào:
– Mẹ nói đúng đấy con. Đàn ông lấy được một người vợ tốt là thành công một nửa cuộc đời rồi. Như bố mày đây này.
Ông Đạt không quên lồng vào câu nịnh vợ. Mạnh trả lời rảo hoánh:
– Vậy con lấy 2 vợ là thành công cả cuộc đời rồi. Ha ha ha ha.
Thêm một cái gối ôm nữa bay sang chỗ Mạnh, lần này là từ tay bà mẹ:
– Mạnh, con có biết vì sao mà từ hồi con lớn đến giờ. Con yêu hết đứa này đến đứa khác, nhiều lắm mẹ đếm không xuể mà không có đứa nào được quá 3 tháng không?
– Vì sao hả mẹ?
– Vì con không có công ăn việc làm, suốt ngày chơi bời lêu lổng, đàn bà nào nó chịu giao cuộc đời nó cho con.
Trong suy nghĩ của Mạnh không giống như những gì mà mẹ nói: