Từ cái bàn của mình cô lao thật nhanh về phía Long Nhất và chắn trước mặt.
– Cha…
Lưỡi dao ăn từ tay tên phục vụ bàn phi ngập vào bờ vai nhỏ bé của cô, chậm chút nữa thì nó cắt ngang yết hầu Long Nhất. Tên phục vụ cũng gục xuống ngay lập tức bởi cái thìa bay từ tay Đông Vũ cắm ngập vào cổ. Không phải Đông đường chả có cảnh giới cơ mật, để cơ sự này phần vì họ tự tin về mình quá. Hay là không lần ra nội gián vì kẻ phục vụ là người của đông đường. Nhưng kể cả Long Nhất cũng giật mình bởi sao Tiểu Chi đoán được ý tên sát thủ mà cứu mình… Ôm Tiểu Chỉ ngất lịm trong vòng tay Long Nhất nhủ thầm quả thị nhãn ta không nhìn nhầm con, con gái ạ!
Vết thương chỉ ở phần mềm Tiểu Chi ngất do mất máu hay sợ hãi, thì cô cũng không biết. Trong đầu Tiểu Chi chỉ muốn cảnh báo Long Nhất nguy cơ mà cô cảm nhận được. Tiệc cũng sớm tan mọi người ra về mỗi bên đeo đuổi một suy nghĩ riêng… Tất nhiên đám khách hiếu kỳ không mời ấy, chắc chắn mong không chỉ Long Nhất mà cả ba lão quái họ Long kia chết cùng.
Hạ Ý Nhi là có vẻ suy nghĩ thiện chí nhất, cô cảm thấy con bé thật dũng cảm. Ý Nhi tự hỏi yêu Long Nhất bao năm nhưng thực lòng cô có dám chết vì Long Nhất không? Nếu mà mình là Tiểu Chi mình có thể dám hay không… Dù thế nào việc chọn con bé của Long Nhất là có lý do, cô tin con bé này sau thực không đơn giản rồi…
Mượn cớ đưa Tiểu Chi đi trị thương, tứ lão đại đã mang cô về biệt thự riêng của mình để tiện việc dạy bảo mà họ đã sớm toan tính. Người có thể đến chỉ có Đông Vũ, ngoài ra không ai được bén mảng đến nơi ấy cả. Thấm thoát đã một năm trôi qua… Tiểu Chi ở cùng bốn lão đại Đông đường, họ thương yêu cô như con ruột mình vậy. Đặc biêt Long Nhất sau lần Tiểu Chi đỡ cho lão một dao, thì cả đời này cô đã là con của lão nếu ai làm cô đau khổ.
Mất cả cái mạng già này thì lão cũng khiến chúng trả giá đắt, nhất là Tiểu Chi quả thật lĩnh hội rất nhanh những gì bốn lão truyền dậy. Ngày nào cầm khẩu súng còn run run trong tay, tới giờ Tiểu Chi đã không cần nhìn vẫn bắn tan nát cái chai được tung lên phía sau lưng… điều mà sư huynh Triệu Hải tay súng thần sầu của đông đường làm chưa xong.
Trời ban cho Tiểu Chi khá nhiều giác quan đặc biệt, ngoài linh cảm phán đoán ra. Tiểu Chi nghe tiếng động rất tốt nó chính là nguyên do cô bé bắn trúng cái chai rơi phía sau mình. Nếu Thiên Sát còn sống hẳn là đại lão đầu họ Long này không biết nên mừng hay nên lo, bởi đối thủ có thế thực chiến với lão đã xuất hiện… nhưng là một đứa con gái.
Nói về việc học nghệ có thể tứ lão đại đã không còn gì thất vọng về cô bé, Nhưng trái tim thiện lương trong Tiểu Chi làm các lão đau đầu, sống trong hắc đạo là phải tàn nhẫn ta không ăn thịt người thì người ăn thịt ta… Trong những lần dạy cô bé về mưu lược ứng trí Long Tam là người sớm nhận ra điều đó. Long Tam từng hỏi Tiểu Chi:
– Nếu kẻ hôm đó giết cha con, còn có phi đao giết nó như Đông Vũ không?
– Không ạ! Thứ nhất nó quá tàn độc, thứ hai sẽ không biết được ai sai người đó giết cha. Nếu đánh thương hắn rồi quan sát thực khách hôm ấy, ai có thái độ biến sắc nhất ắt suy đoán được kẻ chủ sự. Chưa cần giết thì không lên giết.
Long Tam thở dài thôi kệ! Âu cũng ý trời ta cũng chỉ có thể cố gắng đến vậy… Trong một năm đó Đông Vũ gần như ngày nào cũng ghé thăm Tiểu Chi. Ngoài vẻ mặt lạnh hơn băng thì cái gì cũng chiều Tiểu Chi hết… Mấy ngày đầu ở đây, do đang trị thương lên cô chẳng có việc gì làm… đứng thẫn thờ một mình dưới gốc cây hoa sứ cạnh bể bơi… hoa trắng vương trên áo, lá nhỏ quện trên tay. Tiểu Chi thì thầm “… bạn hoa trắng ơi! Mình nhớ nhà lắm nhớ mẹ nhớ cha… bạn mang hương theo gió, gửi lời cho chim nhắn rằng… Tiểu Chi nhớ mẹ, rồi Tiểu Chi sẽ về” Ở đằng xa Đông Vũ nhìn bóng nhỏ bé của Tiểu Chi, tim thắt lại vì cảm thấy hận mình… Nghĩ là Tiểu Chi muốn hoa… Đông Vũ nhặt mấy viên sỏi lia lên trên cây. Tuyệt học ngũ tán tiêu tinh của Đông