– Đeo vào và ngồi lên!
Chi vẫn đứng đực ra đấy, Vỹ điên quá “con bà nó ngu hết phần chó, thế mà cũng đi làm cave”. Hay con này nó đói quá ù tai, mà kể thiếu gia như mình cũng tệ. Thôi mời em ấy ăn đã, cậu bảo:
– Ăn gì không?
Xuyến Chi gật đầu lia lịa, thực ra cô rất đói rồi nhưng sợ Vỹ đánh không dám nói. Vỹ nghĩ thầm “con này nó đói thật, thảo nào ngơ ngơ như bò đội nón”Vỹ gọi một suất ăn nhanh của Pháp lên phòng. Chi nào biết dùng dao đĩa ra sao cứ nhìn đĩa thức ăn, nhưng chả thấy đũa đâu nhưng đói quá rồi. Hơn nữa mình phải ăn để sống, và có sức không tí nó địt thì mình chết cô nghĩ bụng. Chi thò tay bốc miếng thịt, Vỹ bèn ngăn lại lấy khăn ăn quàng vào cổ cô, lấy dao dĩa cắt miếng thịt ra rồi bảo Chi:
– Há miệng ra!
Cứ thế Vỹ bón cho Chi ăn hết đĩa đồ ăn, xong rồi cậu hỏi:
– No chưa!
Chi gật đầu, Vỹ bóc nho bón cho Chi ăn tráng miệng khoản ga lăng này thì thiếu gia cậu rất giỏi. Chi tự nhủ “… nó hung hăng thế nhưng cũng đáng yêu, và đẹp trai nữa”Cô bật cười hàm răng trắng bóc lung linh dưới ánh điện, Vỹ ngẩn người tự nhiên thấy Chi cười. Nụ hàm tiếu nở trên đôi môi hồng bé nhỏ thật là đáng yêu, Vỹ không biết được cả đời cậu đã bị nụ cười ấy làm cho thay đổi.
Lát sau Vỹ bế chi ra giường, sự kiềm chế cũng có hạn cậu đã thích Xuyến Chi lắm rồi. Chi đã không còn ác cảm với Vỹ mấy, lên không biết vì phải cho hay tự nguyện dâng hiến nữa. Nhưng khi Vỹ hôn cô, cô hôn lại rất cuồng nhiệt… cái gì đến cũng phải đến. Vỹ cởi quần rồi cầm buồi nhét vào lồn cô, Vy nhăn mặt của cô vẫn còn rát và đau ở vết rách sau trận bạo dâm kia.
– Đau à!
Vỹ hỏi cô, khi nhìn xuống cái lồn bầm dập sưng tấy của Chi cậu đã lầm bầm chửi “con bà thằng nào bạo dâm với em ấy thế, không biết thương hoa tiếc ngọc”. Kinh nghiệm có thừa Vỹ đã khéo léo nhẹ nhàng với cô. Chỉ lát sau thì Chi đã quấn lấy Vỹ cô ưỡn lên ưỡn xuống khi Vỹ dấn vào lồn cô. Khuôn mặt xinh đẹp hồng rực lên, Chi rên rỉ bấn loạn, tay nắm chặt ga giường như muốn vò nát nó, hơi thở gấp gáp cô lần đầu biết cảm giác sung sướng của đàn bà…
Trời đã sáng nắng mai rọi qua tấm rèm ban công, Vỹ tỉnh giấc mà Chi vẫn còn ngủ. Chi nằm gọn như con mèo con trong lòng cậu, mái tóc lòa xòa xuống mặt. Cặp mi dài cong vút nhắm nghiền, ở khóe mắt vẫn đọng giọt lệ. Nhưng nụ hàm tiếu hồng xinh như đang mỉm cười hạnh phúc, Vỹ không nỡ đánh thức ngắm Chi ngủ cậu thấy đáng yêu và muốn che chở cho cô mãi…
Chi cuối cùng cũng bừng tỉnh thấy Vỹ nhìn mình cô xấu hổ quá vùng ngay dậy nói:
– Đừng nhìn em nữa!
Mặt Chi đỏ bừng, ngoài vụ hiếp dâm không nói đến thì đêm qua cô đã cùng anh ấy… cô xấu hổ cực độ một tay che ngực một tay che bên dưới chạy vào nhà tắm. Chi mặc xong quần áo ra lén lén nhìn Vỹ, rồi mặt đỏ bừng lên cô nhìn vệt nước loang trên giường dấu hiệu của lần yêu hôm qua lại càng ngượng chín mặt… Vỹ thấy Chi bối rối liền quay mặt ra hướng của sổ châm thuốc hút. Lại thấy ngón tay nhỏ của Chi khều vào sườn, tý nữa cậu sặc thuốc… Vỹ hỏi:
– Gì thế em?
Thật sự từ lúc nhìn Chi ngủ, cậu đã có chút tình cảm không còn quát nổi cô bé nữa.
– Em… em… xinh chứ!
Chi ngập ngừng hỏi, Vỹ gật đầu thế là Chi nhảy cẫng lên “yeahhh!” Nhìn kiểu vui sướng trẻ con cậu bật cười. Chi xấu hổ quá mặt đỏ dừ… rồi cô nghênh nghênh mặt lên nhắm mắt lại, chờ mãi không thấy Vỹ hôn cô mở mắt giục:
– Hôn em đi, thấy em xinh mà chả hôn gì hết ý!
Vỹ ghé môi hôn cô, Chi chu môi nhăn mặt:
– Mồm anh hôi không tả được!
Vỹ lại ngây người trước hành động yêu kiều đó, thì bị cô lôi xềnh xệch vào nhà tắm. Cô bảo Vỹ:
– Ngồi xuống há miệng ra em đánh răng cho!
Bị đánh răng bởi người khác thật cơ cực, Vỹ cố chiều cô mà thôi nhìn bầu ngực nho nhỏ như trái đào của Chi qua cổ áo trễ xuống thật quyến rũ. Chi phát hiện ra bực tức lầm bầm:
– Anh lại xấu tính rồi!
Chi đóng cúc áo lại cho kín đáo rồi tiếp tục lôi Vỹ ra đánh răng. Màn tra tấn cơ cực rồi cũng qua, ra khỏi phòng tắm Vỹ định hôn cô thì Chi chạy vuột khỏi tay nhảy tót lên giường thè lưỡi “… lêu… lêu…”. Vỹ nhào lại giường túm được cô định hôn, Chi lại đẩy ra…
– Không được!
Vỹ hậm hực, mình còn gì hôi nữa đây? Chi nhắm mắt mặt nghênh chỉ vào trán:
– Hôn chỗ này nà!
Tại trong thâm tâm Chi cha luôn tỏ ra yêu quý thì hôn vào trán cô. Cô muốn Vỹ làm thế chứ nào biết trai gái thì hôn môi. Chiều lòng Vỹ hôn lên trán cô, chờ Vỹ hôn xong cô ghé môi hôn lại vào má Vỹ chụt một cái. Vỹ chợt nhớ chuyện mình cần làm cậu rút ví lấy ra 500 triệu đưa cho Chi.
– Của em đấy!
Chi lắc đầu:
– Em không lấy!
Với một cô bé 12 tuổi tiền đã ý nghĩa gì đâu, sống trong vòng tay cha mẹ cô chả hiểu được số tiền đó có thể cho cô sống cả đời. Chỉ có Lưu Vỹ đại thiếu gia kia mới dám vứt 500 triệu cho một đêm vui thôi. Lẽ ra nếu là con đĩ thực sự cô đã rất mừng rồi.
– Nhà em ở đâu anh đưa về?
Lưu Vỹ hỏi cô, Chi bật khóc cô nấc lên:
– Em… em… không biết đường về! Người ta bắt em đi!
Thì ra là cô bé bị ép đi khách, bọn nào mà bất nhân thế! Để thiếu gia ta tìm được coi chúng mày kinh doanh nổi không? Để em ý về khổ với bọn bảo kê, bất biết thế nào nhìn chỗ bầm dập của con bé là Lưu Vỹ hiểu. Cậu đề nghị:
– Về nhà anh! Anh cũng chỉ ở một mình!
Chi gật đầu rồi định chạy hôn Vỹ, nhưng cậu cao quá kiễng chân cũng chả tới. Chi ngúng nguẩy bảo câu:
– Anh! Ngồi xuống đi!
Chi đặt lên má cậu một nụ hôn rõ dài, rồi kéo tay:
– Chúng mình đi a nhé!
Đông Vũ mặt sa sầm vứt tờ báo xuống sau khi đọc mẩu tin tìm người. Đông Vũ quát ầm lên:
– Gọi ngay Triệu Hải lại đây!
Triệu Hải mặt tái mét bước vào sảnh đường:
– Đại Ca! Gọi em có việc gì ạ!
Đông Vũ ném tờ báo vào mặt nó mắt vằn lên tức giận:
– Mày theo anh đã bao năm hả Triệu Hải? Tính anh ra sao mày cũng hiểu, ý mày là sao? Mày định cho anh không còn mặt mũi gặp các chú, các bác bên trên sao? Anh em giang hồ biết cơ sự này Đông Vũ này còn đứng nổi trên giang hồ không?
Triệu Hải mặt tái dại:
– Đại Ca! Em xin lỗi, để em tự xử tạ lỗi với anh!
Triệu Hải rút súng kề vào đầu, thì Đông Vũ phi cái bật lửa vào tay nó. Khẩu súng văng vào xó nhà. Đông Vũ nói:
– Gia có gia pháp, bang có bang quy tội mày cũng là sai ở anh. Nhưng anh bảo mày thế nào? Đông Vũ này có ba việc không làm “bán rẻ anh em, buôn ma túy, và cưỡng hiếp con gái nhà lành”Mày bắt con bé Tiểu Chi có 12 tuổi về đây, anh có bảo mày làm thế không?
Đông Vũ cầm khẩu súng của Triệu Hải lên nói:
– Là Đông Vũ này sai, ham vui hại anh em vào chỗ bất nghĩa! Nay liệt tổ liệt tông Đông Phong đường, Chư vị hương thân, các anh em Đông Phong bang làm chứng. Đông Vũ chỉ có lấy mạng mạng tạ tội mà thôi.
Anh em xúm lại vật nài, Triệu Hải khóc như mưa… Chợt ở ngoài có tiếng hô:
Bác Cả, Chú Đại, Chú Tam, Chú Long! Hắc Phong hội tới!
Đông Vũ vội bỏ súng chạy ra đón mọi người vào hương đường, khi tất cả yên vị Chú Long mới cất giọng trầm trầm:
– A Vũ! Việc còn các bác, các chú trong Hắc phong… chúng ta không đồng ý cách hành xử của con. Thằng Hải mày tự biết tội chưa? Nể mày cùng A Vũ không ngại gian khổ máu xương xây dựng Hắc Phong… nay phạt 100 trượng gia quy chịu không? Còn A Vũ cái tội rượu ta đã nhắc bao lần rồi. Bốn anh em ta đã già Hắc phong trông cả vào tụi trẻ bọn bay… con hơi tý lấy mạng ra đòi chết… anh em còn lại theo con sống sao? Bọn Cuồng Long có sự chống lưng của người chính phủ đã sớm coi anh em Hắc Phong không ra gì! Làm anh sai chịu phạt gấp ba… dao đây! Sai điều ba tự đâm mình ba cái… Ôi cứ thế này bốn cái thân già chúng ta sống thế nào…