Bé Thương cũng chẳng biết nó là con ai, nó lớn lên ở Viện Mồ Côi. Những người thân của Thương là những Dì Phước, hằng ngày tắm rửa thay đồ, cho nó ăn và dạy nó học. Đến năm 10 tuổi thì Thương hiểu một cách mù mờ rằng cha mình là một người lính Mỹ nào đó. Còn mẹ là một người đàn bà quê mùa dốt nát ở một thôn làng hẻo lánh tận ngoài miền Trung. Thương được sinh ra đời là hậu qủa của một trận càn quét của lính Mỹ. Mẹ Thương chạy giặc và bị vấp té vào gò mối. Thế rồi Thương được ra đời.
Sau khi sinh Thương xong, mẹ nó sợ xấu hổ với họ hàng chòm xóm nên đem bỏ nó vào Cô Nhi Viện rồi trốn luôn biệt tăm, không một lần trở lại để thăm.
Trong cái xui lại có cái hên. Bé Thương mang hai dòng máu Mỹ Việt càng ngày càng đẹp, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, tướng tá cao ráo, mát mẻ. Chẳng thế mà sau năm 1975, có phong trào đi tìm con lai về nuôi để hy vọng được đi theo ra nước ngoài. Một gia đình giàu có ở Sài Gòn đã ra tận miền Trung xin con lai trong Viện, và đứa đầu tiên được vinh dự lựa chọn không ai khác hơn là bé Thương. Thương chính thức được rước về Sài Gòn sống với gia đình ông Bảy, khi Thương vừa đúng 13 tuổi.
Khi bước chân vào đến Sài Gòn với danh nghĩa con nuôi ông bà Bảy, con Thương được chiều chuộng, săn sóc một cách chu đáo và được ông bà Bảy chỉ dạy nó phải làm gì, khai làm sao với chính quyền cũng như phái đoàn Mỹ.
Thương không thể nào nhớ hết những điều người ta chỉ dạy nó, nhưng nó cũng thừa khôn ngoan để hiểu rằng, cứ làm theo lời ông bà Bảy thì nó sẽ có được tất cả những gì nó hằng mong ước.
Từ đó, bất cứ đi đâu, bất cứ ai hỏi, con Thương cũng một mực dứt khoát: Ông bà Bảy nuôi nó từ hồi nhỏ đến giờ, còn cha mẹ nó là ai nó thật tình không biết.
Thế rồi đúng với câu “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân”. Cô Thương Lọ Lem ngày nào ở Cô Nhi Viện miền Trung bây giờ đã trở thành một thiếu nữ nuột nà. Trong thời gian làm thủ tục để cả gia đình ông Bảy sang Mỹ theo diện nuôi con lai. Và nhờ đó con Thương được cả nhà ông Bảy săn sóc một cách chu đáo.
Bà Bảy dẫn nó đi mua sắm, hết quần áo đến giày dép, rồi bà còn chỉ dạy nó dùng kem, dùng son phấn y như một thiếu nữ con nhà giàu từ trứng nước.
Gia đình ông Bảy có tất cả là bốn người. Ông bà Bảy và hai cậu con trai tên Hùng và Cường. Bây giờ thêm Thương nữa tổng cộng là năm.
Chỉ mới ba năm từ ngày đặt chân vào Sài Gòn. Con người Thương đã thay đổi rõ rệt. Nhờ cái nét lai của nó mà ít có cô gái nào có thể so sánh được. Mới 16 tuổi mà cơ thể Thương nở nang, vú đít ngồn ngộn, đâu ra đó. Có lẽ vì thế mà từ ngày nó đặt chân vào làm con nuôi trong nhà, hai anh em Hùng, Cường ít rong chơi ngoài đường như trước.
Thế rồi cuối năm đó, ông Bảy đề nghị cả nhà về quê trên Biên Hoà ăn Tết, bởi vì ngày đi định cư đã gần kề, ông sợ không có dịp cho hai anh em Hùng, Cường về thăm Nội nữa. Sau khi bà Bảy đồng ý, cả nhà nhộn nhịp lên đường, chỉ để một mình Thương ở lại coi nhà.
Cả nhà đi hết, con Thương cũng buồn. Nó khóa cửa rồi đi một vòng chợ Tết rồi về nhà ngủ sớm. Mới vừa đặt lưng nằm xuống. Thương đã nghe tiếng người gõ cửa, nó hỏi vọng ra :
– Ai đó?
Từ bên ngoài tiếng ông Bảy nói khe khẽ :
– Bác Bảy nè con. Mở cửa đi.
Con Thương giật mình, lật đật chạy lại mở cửa. Trong đó nó nghĩ thầm là ông Bảy bỏ quên cái gì đó nên trở về lấy. Cánh cửa vừa mở là ông Bảy đã lách vào, rồi tự động khóa lại.
Con Thương chưa hết ngạc nhiên thì ông Bảy đã ôm chầm lấy nó hôn hít túi bụi. Thương muốn phản đối nhưng nó không dám. Ông Bảy là người cứu vớt cuộc đời của nó, đem nó từ Cô Nhi Viện về đây, lo lắng cho nó đủ điều nó mới có được ngày hôm nay. Vì lẽ đó Thương một mực kính trọng ông, chưa bao giờ Thương dám nói một câu gì vô lễ với ông Bảy.
Thấy Thương không dám kháng cự, ông Bảy càng làm tới. Ông bế xốc nó đem đặt trên giường mà bình thường ông với bà Bảy vẫn ngủ. Rồi không để cho Thương kịp kháng cự, ông Bảy nhào lên nằm sấp trên mình nó đồng thời áp chặt miệng ông lên trên đôi môi đỏ thắm của Thương.
Thương giãy dụa bên dưới tấm thân ông Bảy. Nó kêu lên nho nhỏ trong cổ họng:
– Bác Bảy, buông con ra. Bác…bác làm gì kỳ vậy.
Ông Bảy vừa thở hổn hển, phà cả hơi rượu vào mặt Thương vừa nói:
– Bác Bảy thương con mà. Đừng có la, chiều bác Bảy một lần đi con, rồi con muốn cái gì bác Bảy cũng cho hết?
Con Thương không muốn cái gì hết, nhưng la toáng lên để lính tới còng đầu bác Bảy thì nó không nỡ. Rồi lối xóm bu lại cười cho thối đầu. Đã vậy dễ gì bà Bảy cho nó tiếp tục ở lại đây. Thương chống cự một cách yếu ớt:
– Đừng đừng bác Bảy. Bác gái má biết được thì chết ?
Phải chi Thương hăm dọa là sẽ la làng lên thì họa may ông Bảy mới buông tha cho nó, đằng này nói như nó thì cũng như không, ông coi như Thương đã gián tiếp đồng ý rồi. Ông Bảy vừa giật bung hàng nút của Thương vừa trấn an nó:
– Đừng sợ, bả không biết đâu. Bác đi nhậu với mấy người bạn, nửa chừng xách xe gắn máy chạy về đây, làm sao bả biết được.
Vừa nói xong, ông Bảy cúi đầu hun hít say sưa lên phần da thịt nõn nà của Thương đang phơi bày trước mắt. Lúc đó con Thương cảm thấy sợ thật, nhưng khi bờ môi tham lam của ông Bảy kéo rà rà khắp người nó thì con Thương cảm thấy người nó tê rần đi. Một cảm giác khoái lạc đê mê rờn rợn chạy lan khắp thân thể của nó. Ông Bảy dùng lưỡi đùa giỡn với cái đầu vú đỏ hồng của Thương, vừa đưa tay vuốt ngược từ đầu gối lên đến háng.
Con Thương cảm thấy nhột nhạt khắp người. Nó muốn vùng ra khỏi tay ông Bảy, nhưng hai chân nó đã bị ông Bảy dùng chân kẹp chặt và người ông nằm đè lên một cánh tay của nó. Một tay ông thì lòn qua đầu của Thương để nắm chặt cánh tay còn lại của Thương. Tư thế đó coi như hai tay chân Thương đã bị khóa chặt, trong khi ông Bảy còn thừa một tay tha hồ rờ rẫm, vuốt ve khắp người nó.
Dù con Thương đang trong cơn hồi hộp, lo sợ người nó vặn vẹo, uốn éo không ngừng. Nhưng khi bàn tay ông Bảy thọc vào trong quần nó thì hai mép lồn con Thương đã ướt nhẹp từ khi nào rồi. Ông Bảy càng hứng tình, kéo tuột luôn chiếc quần dài lẫn quần lót của Thương ra khỏi chân nó một lần.
Thương ngượng cứng người, từ xưa đến nay Thương chưa từng phơi bày tấm thân trần truồng như thế này trước một người khác phái nào hết. Cũng may là trong nhà tối mờ mờ nên cái ngượng ngùng của Thương cũng giảm đi phần nào.
Thương đành nằm im để cho ông Bảy bú vú nó, vừa đưa bàn tay xoa xoa trên túm lông lồn rậm rạp xoắn tít trên mu lồn. Bàn tay năm ngón của ông như những cái chân con nhện, cứ bò ngược xuống đầu gối, rồi bỏ chậm chậm ở chỗ háng con Thương, làm nó nổi da gà từng đợt.
Cái thứ con gái mới lớn như Thương mà lâm vào cảnh này thì chỉ có nước chết. Sau một hồi chịu trận cảm giác lo sợ ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Con Thương nằm yên, hai mắt nhắm nghiền hai tay buông xuôi, hơi thở nặng nhọc, đứt quãng. Người nó nóng hừng hực như sắp bố lửa. Ông Bảy biết rõ là con Thương còn trinh. Chính ông là người đem Thương từ Viện Mồ Côi về nuôi nấng mà làm sao ông không biết. Ông Bảy cứ thong thả, đem hết kinh nghiệm đụ đéo của mình ra mà vờn con Thương như mèo vờn chuột.
Thấy Thương bắt đầu rên khe khẽ, người buông lỏng, rũ rượi, ông Bảy bắt đầu hôn dài xuống rốn nó. Cái mà ông Bảy thích nhất là những sợi lông phơn phớt của con Thương bên dưới lỗ rốn, chạy dài xuống đến chiếc mu lồn cao. Ông Bảy vừa hôn vừa liếm mút từng phần da thịt của Thương từ lỗ rốn dài xuống đến hai mép lồn đỏ hồng.
Chiếc lưỡi mềm mại của ông Bảy được xử dụng đến mức tối đa, nó cứ khều nhẹ, hết mép bên trái đến mép bên phải, hết liếm vùng da non ở hậu môn tới vân vê hột le con Thương. Dù là chẳng còn biết đến trời trăng mây nước gì nữa nhưng người con Thương cứ giật giật lên như một phản xạ tự nhiên theo từng động tác của chiếc lưỡi của ông Bảy. Bây giờ thì tiếng rên của Thương đã nặng nề như tiếng rên của một người bị bệnh nặng. Nó sướng quá độ, dâm thủy từ trong tuôn ra ướt hết cả hàm rầu ông Bảy.