Duy hít mạnh một hơi thật sâu, cảm giác mệt mỏi đến mức gần như là bủn rủn hết cả chân tay chợt ập đến. Giật mình giơ tay liếc nhanh qua chiếc đồng hồ, Duy chợt nhận ra đã gần mười giờ đêm rồi. Công việc bận tối mặt, mà những công việc này không thể nào giao cho một nhân viên hay một thư kí nào đó làm thay được, tất cả đều là những việc quan trọng hàng đầu của công ty liên quan đến chứng từ sổ sách và kế hoạch. Bao giờ cũng thế, cứ vào quãng thời gian mấy ngày đầu tháng là Duy lại bận như vậy, đủ mọi công việc, mọi kế hoạch làm ăn của cả công ty trong tháng lại dồn hết cho mình Duy khiến nhiều lúc ngay bản thân hắn cũng có cảm giác mình sắp chết ngập trong núi việc đến nơi. Chỉ có một điều, Duy chưa bao giờ than thở hay phàn nàn với bất kì một ai, ngay từ đầu Duy đã coi những công việc này là trách nhiệm đương nhiên của mình đối với công ty của gia đình, kể từ khi ông Long – ba Duy quyết định rút lui khỏi thương trường nhường lại cho ba đứa con trai thay ông đảm đương tiếp việc lèo lái công ty.
Duy là đứa con út trong số ba người con của ông Long, thường thì con út bao giờ cũng được cha mẹ cưng chiều nhiều hơn so với những người khác. Duy cũng vậy, tuy mẹ hắn mất sớm từ lúc hắn còn rất nhỏ song ba hắn luôn ưu ái hắn hơn so với hai người anh trai. Không hẳn là vì hắn là đứa bé nhất, mà quả thực so với hai ông anh trai từ nhỏ đã ăn chơi lêu lổng, cậy thế gia đình thì Duy lại trái ngược lại hoàn toàn. Hắn học khá, chưa bao giờ khiến cha phải lo phiến như hai anh và Duy luôn được coi là niềm tự hào của bản thân ông Long cũng như của cả gia đình họ tộc. Việc làm ăn của công ty ba hắn tuy giao cho đứa con cả, theo truyền thống phương Đông lâu nay, làm chức giám đốc song thực chất, mọi hoạt động của công ty đều phải qua tay của Duy. Chỉ có một điều mà người ngoài ít ai biết, Duy sống hơi khép mình, có lẽ từ lúc sinh ra ông trời đã cho hắn cái tính cách như vậy. Hắn tự thấy bản thân mình khó có thể hoà hợp sống thoải mái được trong chính gia đình mình, cho dù ở cái đất Tây Đô này, ít có gia đình nào có tài sản kếch sù có thể so sánh với gia đình hắn. Trong thâm tâm Duy luôn muốn mình có được một cuộc sống bình thường như những người khác, ngày đi làm công sở, hết giờ về nhà quây quần ấm cúng bên người thân. Mới hai mươi hai tuổi nhưng hắn đã đủ trưởng thành để hiểu tiền không thể mang lại cho con người quá nhiều hạnh phúc như người ta vẫn tưởng, ít nhất là qua những gì tự hắn đã trải nghiệm từ thưở nhỏ tới nay.
Vươn cao hai cánh tay qua đầu cho khỏi mỏi, hắn quyết định tạm gác lại mọi việc về nhà nghỉ ngơi rồi mai đến sẽ làm tiếp, đến người máy cũng cần phải nạp năng lượng chứ nói gì là con người bằng xương bằng thịt. Đáng lẽ ra như mọi hôm thì Duy sẽ ngủ lại luôn ở công ty không về nhà nhưng đêm nay thì hắn quả tình không thể chịu được hơn nữa, đằng nào cũng phải ra ngoài ăn tối, tạt về nhà luôn roòi mai quay lại công ty sớm cũng được. Duy cẩn thận cất những giấy tờ quan trọng của công ty vào ngăn kéo, khoá trái lại, kiểm tra cẩn thận rồi mới ra về. Hắn định bụng có lẽ sẽ ghé qua một tiệm ăn nhanh ăn cho qua bữa rồi mới về, tối nay ba hắn đi họp với mấy ông lão cùng thời ăn nhậu một bữa, hai anh hắn thì hoạ hoằn lắm mới về nhà, có lẽ bà giúp việc cho nhà hắn cũng chẳng nấu cơm hôm nay.
Duy hơi ngạc nhiên khi thấy xe ô tô của Dũng, anh hai gã đậu trong gara khi hắn đưa xa vào. Con Mẹc màu đen bóng loáng của anh trai gã đậu bên trong như đang giễu cợt cái xe hắn đang đi, khi hai cái xe đứng cạnh nhau quả là một sự tương phản lớn. Duy đang đi cái xe cũ của ba hắn đi từ thời hắn con là một cậu bé, có lẽ cái xe này gắn bó với gia đình hắn phải chục năm nay rồi, cũng vì thế mà bao lần hai ông anh chê bai, ba hắn cũng hỏi Duy xem hắn có muốn đổi xe mới không thì Duy đều từ chối. Cái xe chứng kiến từng bước trưởng thành của hắn, như đã là một người bạn với Duy, làm sao hắn nỡ rời xa nó được.
Phòng khách tối như mực không một bóng người làm Duy hơi chột dạ, chả lẽ ba hắn lại cho bà giúp việc gài về phép mà hắn không biết, không hiểu anh hai của hắn đâu, ở nhà mà sao lại để cho âm u tối như hũ nút vậy. Biệt thự của gia đình rộng đến mức nhà Duy đã chuyển đến sống ở đây được gần ba năm rồi mà Duy vẫn chưa thể nào quen được hết các nơi trong nhà, trừ phòng riêng của hắn. Qua dãy hành lang, Duy định ghé qua phòng anh hai để bàn qua về mấy việc của công ty, dù sao Dũng cũng là giám đốc, Duy thấy mấy việc quan trọng nếu không nói qua với anh mình mà tự quyết thì không tiện.
Đèn hành lang không bật nhưng Duy không mấy khó khăn đến được phòng của Dũng, vì đó là căn phòng Duy nhất còn sáng đèn, ánh sáng hắt từ cánh cửa khép hờ cũng đủ để giúp Duy định hướng. Hai anh của hắn, cả ông Long ba hắn cũng đều không bao giờ đóng cửa phòng riêng, chỉ Duy có thói quen làm việc này, có lẽ bởi ở nhà chỉ có hắn là sống hơi khép mình so với mọi người. Duy lắc đầu ngao ngán, ông anh gã bỏ bê hết thảy việc ở công ty để hắn một mình làm đến tối mịt vẫn chưa xong,ổng mới là giám đốc công ty chứ đâu phải Duy. Hắn chỉ hơi băn khoăn không biết liệu có phải anh mình bị ốm hay mệt gì không nhưng rồi ngay lập tức hắn gạt cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, xưa nay đâu bao giờ thấy Dũng bị ốm.
Đứng trước cửa phòng Duy định tự nhiên đẩy cửa bước vào, xưa nay anh em ruột thịt với nhau, mỗi lần Duy gõ cửa phòng hai anh thì đều bị họ chế giễu là khách sáo thành thử lâu ngày, với hai anh mình, Duy cũng mất luôn thói quen gõ cửa trước khi vào. Nhưng bỗng Duy khựng lại vì nghe thấy những tiếng cười phát ra từ bên trong phòng, những tiếng cười của phụ nữ. Bàn tay hắn đã đặt lên tay nắm cửa định đẩy vào nhưng kịp dừng lại, Duy giật mình rồi buông tay,hình như không phải chỉ một mà hắn nghe thấy tiếng cười của hai phụ nữ khác nhau từ trong phòng anh mình. Không phản vì tò mò mà có lẽ chỉ là theo bản năng bình thường, Duy ghe mắt qua cánh cửa nhìn vào bên trong. Cửa chỉ khép hờ, còn lại vẫn mở ra đến hơn một phần tư, vì thế rất dễ dàng để hắn quan sát được tất cả những gì đang xảy ra bên trong căn phòng của anh trai. Duy gần như không thể tin vào mắt mình nữa, không phải hai mà là ba người đàn bà đang ở trong phòng, cùng với Dũng anh trai hắn.
– Thế là Trâm hết vốn để chơi tiếp với anh Dũng rồi đấy nhé, ván sau mà thua nữa là mất đến cái đó đấy.
Một người đàn bà cười ré lên trong khi một người khác đang đứng trên giường cởi cái quần lót ra khỏi người. Cô ta chỉ còn có cái mảnh vải nhỏ xíu đó nữa là thân thể không còn gì che đậy. Có lẽ cô ta đã cởi hết những thứ khác từ trước, đến lúc Duy nhìn vào thì đã thấy cô ta trần truồng hết trơn, vừa cởi quần si líp ra khỏi người, co oả vừa uốn éo lắc lư một màn vũ sexy ngay trước mắt của anh trai gã và hai cô gái cồn lại. Tuột cái quần ra khỏi hai chân, cô ta cầm lấy nó hất tung ngược về phía sau rồi ngồi xuống. Duy đỏ bừng mặt khi chứng kiến hoạt cảnh này, nhất là khi ngồi xuống giường, cô ả còn dang toạc hai chân ra chỉa cả cái chỗ kín ấy về phía Dũng.
Vì chiếc giường được đặt ở giữa phòng, đối diên với cửa nên Duy đang đứng ở một vị trí rất thuận lợi có thể nhìn thấy tất cả xảy ra bên trong. Vì gã đứng ở bên ngoài, tối thui mà bên tỏng đền đuốc lại sáng choang, vì thế chỉ gã mới có thể biết bên trong đang làm gì còn những người bên trong không thể biết Duy đang đứng đó, nhất là khi họ đang mải mê làm những chuyện chẳng giống ai bên trong phòng. Duy thấy ba cô gái ngồi sắp hàng ngang về một phía, đối diện với anh trai gã – Dũng đang ngồi ở phía bên kia. Chẳng khó khăn gì Duy cũng nhận ra trên người Dũng chẳng có lấy một mảnh vải, anh gã đang trần truồng, khoe cả thân hình nung núc thịt với đám lông lá trên ngực và giữa hai chân.