Tác giả: Shyo
Tôi là một cậu học sinh với tính cách không được bình thường cho lắm. Từ nhỏ tôi đã ít có tình cảm với cha mẹ. Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi cờ bạc, từ nhỏ bố tôi đã công tác xa nên tôi không gặp ba nhiều, mẹ tôi đi suốt cả ngày. Trên trường tôi cũng chỉ là một tên dở hơi, chẳng kết bạn với ai, ít nói, nhút nhát và cả quả đầu nấm che hết mắt tôi khiến tôi là một kẻ lập dị, giống như Chí phèo thời @ v. Nhưng bù lại tôi rất thông minh, 12 nằm sinh giỏi qua đi rất nhanh, tôi cũng chẳng có mối tình nào vì tôi chẳng quan tâm chuyện yêu đương, hoặc đơn giản là chẳng ai ngu mà thèm yêu tôi cả. Cuộc đời tôi có vẻ sẽ là một cuộc đời nhàm chán, cô đơn, nhạt nhẽo nếu tôi không gặp cô ấy.
Sau khi tốt nghiệp 12 thì tôi được bác Hai tôi mời vào sài gòn để học tiếp, tôi cũng chẳng muốn ở trong căn nhà của tôi nữa nên tôi đồng ý ngay. Lúc tôi đi ba mẹ tôi cũng chẳng có ở nhà để tiễn tôi đi, bạn bè tôi chả có, mà tôi cũng chẳng buồn gì vì vốn giờ đã thế. Tôi lên xe mà chẳng thèm ngó đầu lại để nhìn lại ngôi nhà mà tôi đã sống, quê hương tôi đã lớn lên. Sau vài tiếng trên máy bay, đi từ sân bay về tới nhà bác, người tôi như muốn gãy vụn ra. Trước mắt tôi bây giờ là một căn biệt thự khổng lồ. Bác tôi đã chờ sẵn ở cổng để đón tôi.
– Cháu tới rồi đấy ạ, mệt không đấy?
– Cháu muốn ngã ra rồi đây.
– Cháu vào nhà tắm rồi nghỉ một lát đi, cháu đói thì cứ bảo cô giúp việc nấu gì cho cháu en nhé, giờ bác phải lên công ty.
– Dạ.
Tôi vào nhà thì cô giúp việc đã đứng trước cửa. Nhà giàu đúng là khác xa thật, tôi không biết mô tả sao nữa vì nó quá lớn. Tôi lên lầu thì có tới tận 4 phòng ngủ, phòng tôi là phòng nằm ở dãy cuối, đối diện phòng của ai đó. Phòng thì rộng phải gọi là vãi mẹ, có cả phòng tắm riêng, ban công các kiểu… Tôi tắm xong thì ngã lên giường rồi đánh một giấc ngon lành.
Tôi thức dậy thì đã 7h tối. Cái bụng réo lên như trống làng, tôi lếch xuống phòng ăn thì chẳng có ai, tủ lạnh khá đầy đủ nên tôi lấy đồ ăn ra hâm lại rồi ăn. Đang ăn thì có cô ấy, cô gái mái tóc đen, đeo tai phone, bấm điện thoại bước vào, tới tủ lạnh lấy lon nước rồi đi thẳng lên phòng, chẳng rời mắt khỏi cái điện thoại. Tôi có gọi nhưng chẳng nghe đáp lại.
– Đó là cô con gái của ông chủ (cô giúp việc bảo)
– Vậy ạ, cô ấy thường như vậy sao cô.
– Ngày nào cũng thế, cứ đi rồi lại về, ông chủ la mãi nhưng cô chủ vẫn cứ thế.
Tôi không hề biết là bác tôi có con, nhìn cô gái ấy tôi có cảm giác gì đó, cái cảm giác mà suốt cuộc đời tôi chưa từng cảm nhận được. Bơ một lúc thì bác tôi về cùng với vợ.
– Cháu ăn rồi đấy à.
– Dạ, con chào bác gái.
– À, chào cháu, cô là T, vợ của Bác H, Chào mừng cháu.
– Cô giúp việc hâm lại đồ ăn đi, tôi đói lắm rồi, bé V đã về chưa, phiền cô lên gọi nó xuống ăn cơm.
– Con không biết là bác có con gái đấy.
– À, chú chưa kể, con gái bác tên V, thấp hơn con 1 tuổi, nó đi suốt ngày rồi tới giờ là về thôi, chú bảo nó nhiều rồi mà nó chả nghe, giờ có cháu ở đây, cháu giúp bác dạy giỗ nó nhá, bác hết cách trị nó rồi.
– Dạ, cháu sẽ nói chuyện với em ấy.
Ăn xong thì tôi lên phòng, vệ sinh cá nhân rồi nằm lên giường mà ngủ. Đột nhiên phòng bên cạnh mở nhạc ầm ầm. Tôi ráng bịt tai mà ngủ nhưng chẳng được. Tôi sang gõ cửa, lần một chẳng nghe hồi âm, tôi chờ tận 5 phút thì mới mở cửa. Cô ấy với cái áo sơ mi trắng dài, cô ấy chẳng bận gì ngoài cái áo đấy cả. Tôi thấy thì tái cả mặt, từ hồi giờ tôi chưa từng thấy cảnh tượng như thế, hồi giờ tôi cũng chẳng hứng thú đến mấy bộ phim đen trên mạng, những bức ảnh bikini. Sờ sững một lúc thì tôi giật mình.
– Em có thể vặn nhỏ nhạc một xíu không.
– Hả?
– Em có thể vặn nhỏ nhạc đi được không.
– Tôi quen như thế này rồi, anh không quen thì xuống dưới phòng khác mà ngủ.
Dứt câu thì cô ấy đóng sầm cửa lại, lúc đó bác tôi cũng ra bảo.
– Bác chỉ có mình nó là con gái của bác thôi, lúc nhỏ bác chiều chuộng nó, nó hư từ lúc nào bác cũng chẳng hay, giờ bác không thể quản nó được nữa, bác xin lỗi cháu, cháu không ngủ được thì có một phòng ngủ trống dưới lầu một, chỗ đấy là phòng cũ của bà con, cháu có thể ngủ ở đấy.
– Dạ không sao đâu ạ, cháu ngủ được mà.
– Ừ, vậy được rồi, thôi bác ngủ tiếp đây, cháu chuẩn bị cho ngày mai hết chưa.
– Dạ rồi ạ.
– Ừ, thôi, cháu ngủ ngon.
– Bác ngủ ngon ạ.
Về phòng, cố gắng chịu đựng, tới tầm 2h sáng thì nhạc mới tắt, thở phòm nhẹ nhõm, tôi ngủ ngay sau đó.
6h sang, tới thức dậy với đôi mắt thâm đen như gấu trúc. Đi xuống dưới thì thấy hai bác đều đang ăn sáng.
– Dậy rồi à, xuống ăn sáng nè cháu.
Đang ăn thì V từ lầu đi xuống, váy ngắn với ba lô, áo khoác đội mũ.
– V, vào đây ăn sáng.
– Con ăn ở ngoài được rồi.
– V!
Cô ấy đi mà không ngoái lại.
– Haizzzzzzzz.
– Cháu ăn xong thì ra trước cổng có tài xế chở con đi nhé, bác bận việc công ty nên không đứa cháu đi được.
– Không sao ạ, cháu cũng ăn xong rồi, cháu đi đây.
– Nè, tiền tiêu vặt của con đây, bao giờ hết cứ bảo bác nhé.
– Zạ con cảm ơn bác.
Ra tới cổng thì tài xế đã đợi sẵn, chỉ việc lên thôi, cuộc sống ở đây khác dưới quê nhiều. Cứ tưởng trên trường đi học cũng khác, ai dè tôi vẫn bị những ánh mắt kỳ thị dòm ngó. Tôi mặc áo trắng sinh viên bình thường, quần tây có phần hơi xòe, mang dép, tóm lại có phần hơi quê mùa, vì hồi giờ tôi chẳng chau chuốt ngoại hình cho lắm, có lẽ một phần vậy mà tôi bị xa lánh, cộng thêm cái mái tóc che lấp cả đôi mắt, nên… Mà cũng chẳng sao vậy, cả đời bị thế nên cũng đã quen.
Tới giờ về, tôi đứng đợi tài xế tới đón, thì một chiếc xe lướt qua ngay trước mặt tôi, xém thì toi. Tôi nhìn kỹ thì thấy đó là V cùng với ai đó, chắc là người yêu, chẳng khác gì một lũ đầu gấu, tôi hơi thấy khó chịu khi đi với những loại người như thế nên tối đó tôi đã đợi V về để nói chuyện. 7h30 thì V về, vẫn cắm mắt vào điện thoại, đi chẳng thèm ngó.
– Nè V.
– V!
– Gì (V nói với giọng hơi bực mình)
– Hồi trưa anh có thấy em với…
– Thì sao (V ngắt lời)
– Anh khuyên em đừng nên giao lưu qua lại với lũ như thế nữa.
– S, gì, anh là ai mà khuyên tôi, tôi làm gì mặc tôi, anh đừng xía vào.
Nói xong, V đi thẳng lên lầu, tôi cũng thấy hơi sờ sợ. Ăn tối xong thì tôi ra ban công ngồi hóng mát. V ở ban công bên kia, vẫn cái áo sơ mi đó, đang bấm đt, chắc nhắn tin với ai đó, em chẳng để ý đến tôi nên tôi cũng chẳng nói gì, tôi vào phòng rồi thiếp đi, và lại tiếng nhạc đó nổi lên, lại phải cắn răng chịu.
Rồi mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế, nhạt nhẽo, thỉnh thoảng lại gặp mấy tên bắt nạt dần vài trận. Tôi lại bắt đầu nản cuộc sống ở đây, tôi lại nhớ về lúc dưới quê, nhớ cái đồi mà chiều nào tôi cũng lên đấy, nơi mà tôi thấy được tự do và thanh thản. Tôi nhớ cuộc sống yên tỉnh ở đấy, tôi nhớ cánh chim bay đi kiếm ăn, tiếng ếch kêu mỗi tối đến, lâu lâu đi câu cá về nướng, những thứ giản đơn đó, giờ tôi lại mơ về nó, tôi lại xem đó là ước mơ của tôi, ước mơ được quay về.
Thấm thoáng đã 3 tháng trôi qua, rồi những ngày tháng định mệnh của đời tôi bắt đầu.
Một hôm, đang ăn cơm tối thì bác có bảo tôi.