Trời đả khuya , tiếng chỗi xoèn xoẹt của nhửng công nhân quét đường vang lên .. Nga cất tiếng thở dài ,mấy đêm nay nó không tìm được một thằng khách nào cả . Nga đi tới , đi lui ,nó đứng muốn rạc chân, rồi ngồi xuống , mắt láo liên ,vừa canh chừng CA ,vừa tìm một thằng khách nào đó để qua đêm . Tất cả đều im lặng ,ngoại trừ tiếng xe gắn máy thỉnh thỏang xen vào tiếng chổi quét……
Đầu óc Nga suy nghỉ mông lung
Nga bỏ quê, bỏ chồng con ,theo thằng bạn tình lên đất SAIGON nầy dệt mộng ,ước mơ đổi đởi. Nhửng ngày đầu, cuộc tình thật đầm ấm hạnh phúc, đầy sôi nổi..Nga thầm nghỉ ,người tình của nó ,thằng Phát làm gì mà nhiều tiền qúa ,ăn mặc đúng mốt, ở nhà thuê cao cấp ,khu cù lao Rạch miều, Phú Nhuận.
Bất kể ngày đêm. Phát sẳn sàng đáp ứng sự đòi hỏi của Nga , với dương cụ đồ sộ ,với cách làm tình táo bạo ,vô cùng hoang dả của thanh niên mới lớn ,nhưng đầy kinh nghiệm ăn chơi của phim ảnh .
Nga mê tít thằng bạn tình ,với tuổi tác chênh lệch ,Nga trên 50 tuổi còn thằng Phát vừa đúng 20 . Số tiền đền bù đất ,lần 2 cộng với tiền đợt 1 vợ chồng Nga đả mua vàng cất giấu ,nay Nga đả giấu giùm chồng trên đất Saigon nầy.
Hằng ngày ,Phát ngủ đến trưa dậy. Nga đả lo càfe ,nó đi cho đến khuya mới về ,trong men rượu vả mùi phấn son .Nga lồng lộn ghen tức ,nhưng tánh nào tật nầy ,nếu Nga làm dử ,thằng nầy giả điếc ,nó lấy mền gối ra sofa ngủ .Nhửng lúc đó Nga phải đè cơn dâm đang trào dâng trong người. Một hôm sự thật phủ phàng đổ trùm lên đầu Nga .
Chị hàng xóm ,ở tầng trệt, nơi Nga và Phát gửi xe Honda Future đả ngỏ lời rủ Nga hùn tiền mở quán café nhạc . Nó háo hức chờ thằng Phát về đề bàn tính công việc làm ăn nầy .
– Cưng á ! Chị Thảo ở tầng dưới rủ em hùn tiền mở quán café , em đả đồng ý , cưng đưa tiền để em đem xuống cho chị ấy.
– Tiền gì mà đưa ?
– Thì …tiền mấy tuần trước em đưa cưng cất đó .
– Đ.M ! tiền đéo gì mà cất với giử ,mấy chục triệu ,mà làm như nhiều lắm . Nhậu hết rôi. Mặt thằng Phát câng lên thách thức ,mặt nạ lưu manh của nó đả rơi xuống .
– Cưng …nói thiệt …hay nói chơi ?
– Tui không giởn với bà
Trời đất như sụp đổ dưới chân Nga ,động đất đang ầm ầm kéo tới …nó cà lâm …
– Trời ơi ! C..Ư..N..G nói sao ? Số vàng đó hơn hai tỷ đó ,chớ không phải hai chục triệu đâu .Trời ơi ! chết tôi rồi .
– Câm cái miệng rộng của mầy lại . La ó cái gì ? hết thì nói hết ,chớ sợ đéo gì mầy mà láo .- – Trời ơi ! tôi phải làm gì bây giờ ? Mầy gạt hết tiền của tao rồi .Tao giết mày . Nga nhào đến. nhưng một cú đá ,Nga bổ nhào ra sau.
– Đ. M ! làm đỉ mà sống , ờ ! mà mặt bà làm đỉ chó chơi chớ thằng đéo nào mà sờ vô bà ngoại .
– Mầy nói gí thằng khốn nạn ?
– Bà nhìn lại bà đi ., hơn 55 tuổi rồi , lồn thì thâm đen ,lổ như ống cống, vú móm nhảo nhẹt, chỉ được cái miệng rộng ,bú cặt giỏi thôi .Nga lồng lộn chạy đến chụp lấy đầu của thằng Phát ghì xuống .Nhưng chỉ một cái vung tay của thằng thanh niên ,bà lảo ngả nhào xuống đất.
– Liệu mà dọn ra trong ngày mai ,tui trả nhà rồi .
Đêm đó ,thằng Phát cho quần áo vào vali rồi lặng lẻ bỏ đi .. Sáng lên ,chủ building cùng bảo vệ mời Nga ra khỏi nhà . Nó uất ức muốn thưa thằng dểu giả ,nhưng biết nó ở đâu mà tìm .
Nga ra đi với túi xách ,trong túi quần còn vài trăm ngàn ,nó không biết đi về đâu trong tương lai,, về lại Bến Tre ? năn nỉ Trung tha thứ và làm lại từ đầu ? Không thể ,nó không nhớ là bao nhiêu lần nó đả thề thốt van xin chồng nó tha thứ ,sau nhửng cuộc phiêu lưu cùng nhửng người tình trong mộng .Lần nầy ,chắc chắn Trung không thể tha thứ, nó đả lấy đi sạch số tiền ,mà vợ chồng dự định để dành cưới vợ cho con ..
Như kẻ vô hồn ,Nga đi theo quán tính ,thấy đường là đi ,nó đưa Nga qua cầu ,đến khu Tân Định . Đi dọc Trấn Quang Khải ,Vỏ thị Sáu ,rồi công viên Lê V Tám. Mệt mỏi ,nó ngồi bên hông công viên ,cảm thầy đói bụng ,vì tối qua đến giờ mải lo đánh cải nhau với thằng sở khanh ,không có cái gì vào bụng .Nó gọi tô bánh canh ,người bán bánh canh nhìn nó dò xét …
– Chị tìm nhà ai vậy ?
– Nghỉ sao mà chị hỏi tôi như vậy ?
– Tui bán ở đây lâu rồi ,mấy bà không có nhà ,ban ngày đi loanh quanh ,đêm đến ôm túi quần áo ngủ vật vờ trên ghế đá .nếu vờt đưọc thằng khàch thì đở một đêm .
– Mấy bà không có nhà là sao ?
– Bà không biết hay giả ngu không biết ,nhìn tướng bà trang điểm ,ăn mặc giống lắm đó .
– Tui ở quê mới lên ,dưới đó không có việc làm .
– Mà ..tui nói thiệt chị đừng giận nha…..Nhìn chị hơn 50 tuổi làm sao có khách ? Câu nói như xô nước tạt vào mặt , Nga nhớ tới câu chửi của thằng Phát <- Đ. M ! làm đỉ mà sống…. thằng đéo nào mà sờ đến bà ngoại ?> ..Rồi trời đất đưa đẩy Nga trở thành bạn chị Nhẩn ,tên người đàn bà bán bánh canh ,một phụ nử cùng cảnh ngộ.
Nga chia sẻ một góc chòi với chị Nhẩn .Theo sự dẩn dắt ,hàng đêm Nga tập gánh với gánh bánh canh ,nhưng tứ nhỏ đến giờ ,nó chưa bao giờ làm việc nặng . lúc nhỏ nó trốn viêc ,xô đẩy việc nhà cho các anh chị em , lớn lên, tất cả việc lớn nhỏ chồng nó gánh hết .Mang tiếng ở quê ,nhưng nó chẳng biết làm gì, chỉ trừ việc mèo mả gà đồng ,chim chuột với tụi thanh niên đáng tuổi con cháu .hoặc nhửng người đàn ông có dương vật to lớn
– Nga ơi ! Mầy phải cố gắng, nếu không lấy gì mà sống ?
– Tui cố hết sức ,nếu gánh nổi thì đi không nổi ,ngược laị . Chắc chết quá chị ơi !
Mổi đêm Nga ngồi sau gánh bánh canh ,nhìn lũ bướm đêm bay lượn lờ quanh công viên Lê v Tám ,mà nuối tiếc tuổi trẽ và căm giận tuổi già .của mình .
– Chị Nhẩn ơi ! tôi quyết định rồi ,tôi bỏ gánh bánh canh ..
– Bỏ gánh bánh canh mấy làm gì ? chị Nhẩn hốt hoảng kêu lên.
– Làm đỉ ! dù là đỉ già .Tôi không tin là không tìm được khứa .Thằng đàn ông nào mà không cần đến lỗ.
Và đêm nay là đêm thứ tư . Tiếng chổi quét đường của công nhân vệ sinh ,tức là nửa đêm về sáng .Nga phải về nhà thôi .. Nga thất thểu quay về ,và đảo mắt tìm xem chị Nhẩn ở đâu ? .về chưa ? ,họ thường chờ nhau .
– Ê ! đi chơi không em ? Nga quay laị theo tiếng gọi ,3 thằng nhòc chạy trên 2 xe đạp .miệng cười nhăn nhở.
– Đ.M ! bà ngoại tụi mầy ơi ! cả ba phóng xe chạy trong tiếng cười nắc nẻ.
– Mẹ bà tụi bây ! làm gì chạy như ma đuổi vậy ?
Nhưng bọn nhóc không chạy luôn ,chúng ngừng lại ở một khoảng không xa .Bọn chúng bàn tính rồi quay trở lại.Thằng lớn nhất khoảng 18-19 tuổi.
– Qua đêm bao nhiêu em ?
– 50,000.đồng
– 3 thằng anh 30,000 chiụ không ?
– 30,000 đồng ? cho 3 đứa ? một đêm . ?
– Không chiụ thì thôi, em già qúa rồi ,Lỗ thì chắc như đường hầm Hải Vân ,tụi anh đúc vô như đuôi chuột ngoái lổ voi .
Lủ nhóc cười lên như bị thọc lét .Nga làm một bài toán thật nhanh trong óc. Bây giờ là hơn một giờ sáng .Ba thằng nhóc trèo lên ,mổi đứa hai lần ,là tới sáng rồi. Thôi chiụ vậy .
– Mấy anh có nhà không ?
– Có , lên đây anh chở ,thằng nhóc cở 16 tuổi lên tiếng .
– Anh cái con bà mầy . Nga ruả thầm trong bụng . Bọn chúng chở Nga ra đường Điện Biên Phủ ,rồi hướng về quận 2, vào nhửng khu nhà biệt thự đang xây cất .
– Nhà mấy anh đây hở .?
– Nhà lầu 4 tầng đó nha em .
– Thôi ! cởi đồ ra nhanh lên ,nứng cặt lắm rồi . Thằng lớn nhất nói như ra lệnh. Trần truồng với cây gậỵ hùng dủng chiả ra phiá trước .Nó kéo Nga đến mấy miếng ván < cốp pha > được kê làm giường trên lót manh chiếu cũ. Quần áo của Nga được chúng cởi bỏ nhanh lẹ. Thằng nhóc qùy xuống , móc 2 chân Nga lên vai nó .
Không cần dạo đầu ,không cần xào bóp ,như sợ hết thời gian ,,nó hùng hục nắc như trâu ,2 tay bóp cứng lấy 2 vù .Con nhỏ mấy lần bị đẩy ra khỏi chiếu ,thằng nầy vội kéo ngược lại .