Đó là một ngày đầu tháng 7, với những đứa học sinh bình thường thì đây là thời gian tốt tuy ngắn ngủi để xả hơi sau một năm học dài dằng dặc. Tuy nhiên đối với những đứa học sinh cuối cấp và đặc biệt là những đứa chuẩn bị bước vào kì thi đại học – cao đẳng thì đây lại là khoảng thời gian khủng khiếp, và tôi cũng không ngoại lệ. Sinh ra và lớn lên ở miền đất của những loại trái cây nhiệt đới hảo hạng – Long Khánh, tôi chỉ là một trong số ít những đứa học trò có tham vọng đi tìm tương lai sáng lạn hơn ở nơi chói chang ánh sáng – Sài Gòn hoa lệ.
Bước lên chuyến xe đò Cúc Phương lần này không còn là tâm trạng háo hức như mọi lần, thay vào đó là sự hồi hộp pha lẫn lo âu. Trước khi lên đường thì mẹ tôi có đề nghị ba tôi đi theo để tiện lo cho tôi trong 4 ngày ở lại Sài Gòn để thi đại học, tôi từ chối – Con lớn rồi, chỉ đi thi thôi rồi về chứ có đi luôn đâu mà. Số phận cũng đưa đẩy khi nhà ngoại tôi ở Sài Gòn lại quá xa điểm thi – tận 15km.
Khi đó điều kì lạ bỗng xuất hiện và cũng là tiền đề cho những thứ xảy ra sau này: Mẹ tôi liên lạc được với một người bạn học cũ có một dãy phòng trọ chỉ cách điểm thi của tôi 650 mét, và cổ đồng ý cho tôi tá túc cũng như lo việc ăn uống cho tôi trong những ngày thi cử. Ngồi trên xe suốt đoạn đường, tôi cứ nghĩ vẩn vơ về những ngày sắp tới và cảm thấy càng lúc càng hoang mang hơn, nhưng cuối cùng chiếc xe đò cũng cập bến Miền Đông, những suy nghĩ đó tạm thời được gác lại.
Chiếc grabbike chở tôi vừa rời đường lớn quẹo vào một con đường khác cũng khá rộng nhưng không đông đúc và nhiều xe cộ qua lại lắm, đi thêm tầm 150 mét nữa thì dừng lại trước một ngôi nhà lớn, có hai lầu, mặt tiền là một nhà thuốc tây.
– Tới rồi anh ơi!
– Cám ơn anh, cho em gửi tiền. – Sau đó chàng thanh niên grabbike quay xe lại và chạy mất. Tôi lôi điện thoại ra và tìm trong danh bạ.
– … Alô dạ cho hỏi có phải số điện thoại của cô Hạnh không ạ? – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ khá thanh.
– Hạnh đây cho hỏi ai đang gọi vậy?
– Dạ con là Lâm con mẹ Phương bạn của cô, mẹ con có gọi cho cô báo trước là con lên ở nhờ cô để đi thi đại học ấy ạ.
– Ủa con lên tới nơi rồi à? Đang ở đâu cô ra đón?
– Dạ con đang đứng trước cửa nhà cô rồi.
– Ôi thế thì chờ cô xíu cô chạy ra nghe! – Rồi cô cúp máy, rất nhanh sau đó, cánh cổng sắt sát bên nhà thuốc mở ra, một người phụ nữ trung tuần xuất hiện với khuôn mặt rạng rỡ đang vẫy tay gọi tôi.
– Tùng Lâm con mẹ Phương phải không con? Vào đây đi con!
– Dạ vâng con chào cô! – Rồi tôi lật đật ba lô túi xách đi theo cô vào đằng sau cánh cổng nhỏ.
Kể thêm một chút về cô Hạnh, trước tiên là qua lời mẹ tôi kể. Vào thời trung học cô cũng thuộc dạng hoa khôi của trường, hát rất hay, vì vậy chú – chồng cô – mới bị cô cưa đổ. Chú thì thuốc dạng thông minh đi kèm cả cần cù, cho nên khi còn rất trẻ nhưng đã tạo dựng cho riêng mình một công ty in ấn và quảng cáo nhỏ. Tuy nhiên số phận lại nghiệt ngã khi căn bệnh ung thư tuyến tụy quái ác mang chú đi 3 năm trước khi sự nghiệp đang đi lên.
Cô suy sụp, lúc đó chỉ có cô và đứa con gái dìu dắt nhau qua quãng ngày khó khăn, đến giờ thì mọi thứ có vẻ đã ổn định hơn với cô. Sau khi sang nhượng lại công ty của chồng, cô lấy tiền đó xây lại căn nhà, biến tầng 2 và 3 thành 8 phòng trọ cho thuê, con gái cô thì đang làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu của Nhật.
Còn đối với tôi, ấn tượng đầu tiên về cô là một người phụ nữ khá trẻ so với tuổi cũng như những thăng trầm mà cô đã phải trải qua. Tướng người dong dỏng cao, khuôn mặt trái xoan với mái tóc búi củ tỏi gợi lên vẻ mặn mà của người đàn bà tứ tuần – Đúng là hoa khôi có khác – Tôi nghĩ trong đầu. Nhưng đặc biệt thứ duy nhất mà tôi có ấn tượng nhất khi gặp cô lần đầu tiên là cặp mông đạt chuẩn quốc gia của cô. Cặp mông đồ sộ ẩn sau 2 lớp quần lót và legging nhưng vẫn không thể nào làm cho tôi dừng dán mắt vào nó suốt đoạn đường ngắn ngủi từ cổng vào tới cửa nhà cô – bởi cái quần lót và legging nó cứ chẽn lại ngay chỗ khe mông ấy…
Cửa chính nhà cô nằm ở cuối hành lang chung của dãy trọ, trước cửa là khoảng sân rộng để xe của người dân thuê phòng, trong góc trái là cầu thang thép dẫn lên các tầng dãy trọ. Cô dắt tôi vào nhà rồi mời tôi ngồi xuống cái trường kỷ, cô thì đi thẳng xuống bếp.
– Bỏ đồ ra đó đi con, nghỉ ngơi xíu đi cô dắt lên phòng. Đi xe có mệt lắm không?
– Dạ con đi riết quen rồi cô, con cám ơn cô.
– Uống miếng nước đi con cho mát. – Cô đưa tôi ly nước mát lạnh, tôi làm một hơi cạn ly – Con cám ơn cô nhiều ạ.
Sau đó tiết mục hỏi han về cuộc sống, về gia đình và vô vàn thứ khác của đôi bên. Tôi nhận thấy cách cô tiếp nhận câu chuyện và trả lời tôi rất cởi mở, khiến tôi có cảm giác thân quen và tưởng như cô và tôi đã biết nhau từ lâu chứ không phải đây chỉ là cuộc nói chuyện lần đầu tiên.
– Thôi để cô dẫn con lên phòng của con, ngay trên lầu này thôi, sửa soạn đi rồi xuống ăn trưa với cô nghe.
Tôi dạ vâng rồi lại lóc cóc theo cô lên phòng mình, vẫn không thể bỏ qua cặp mông khổng lồ đó cũng như cơ hội nhìn để nhìn nó gần hơn khi leo lên những bậc cầu thang thép dẫn lên phòng mình.
Để có thể viết tiếp tới đây thì mọi người chắc chắn biết rằng tôi đã vượt qua được kì thi đại học để trở lại Sài Gòn và tiếp tục việc học rồi. Trường tôi đậu không phải là trường thuộc top, nhưng cũng khá nổi tiếng, và cái ngành tôi học cũng không phải thuộc ngành hot, nhưng cơ hội việc làm khi ra trường là khá cao.
Ba ngày đầu tiên thì mẹ tôi tạm giao hết việc ở rẫy cho bố, lên nhà cô ở cùng với tôi để hỗ trợ tôi việc giấy tờ để nhập học, học phí và đăng ký KT3 cho tôi, cũng như thăm hỏi người bạn cũ, gửi lời cảm ơn và gửi gắm tôi cho cô nhờ cô trông nom dùm thằng con mình. Cô thì cũng tỏ ra không ngại ngần gì mà lại còn rất chu đáo và hứa với mẹ tôi sẽ báo cáo tình hình thường xuyên cho bà biết để bà yên tâm. Sau khi mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, mẹ tôi chào tạm biệt tôi và cô để trở về nhà. Cuộc sống tự lập của tôi bắt đầu từ đây.
Những chuỗi ngày rảnh rỗi để chuẩn bị cho năm học đầu tiên diễn ra một cách rất chậm rãi, đủ chậm để tôi có thể quan sát và hiểu được phần nào cuộc sống, thói quen và tính cách của cô. Cô rất ít khi tiếp xúc hay nói chuyện với hàng xóm, kể cả những người thuê trọ, chỉ khi họ tới đóng tiền phòng, hoặc được hàng xóm bắt chuyện cô mới trả lời một vài câu rồi câu chuyện cũng dừng lại.
Tôi cũng có hỏi chuyện với một vài người hàng xóm của cô về cô, họ nói cô là người nói năng nhẹ nhàng và hiền lành, nhưng khá là khó gần, có lẽ do việc mất đi người chồng khiến cô càng ngày càng khép mình lại, không muốn tiếp xúc với ai. Điều này cũng khá đúng, mỗi bữa tối với cô, hai cô cháu cũng ít khi có cuộc trò chuyện nào sôi nổi cho lắm, mọi thứ chỉ dừng lại ở mức hỏi thăm xã giao.
Cô hay ra đường mỗi tối thứ hai, thứ tư và thứ sáu vào lúc 8 giờ với váy áo và guốc cao, luôn về nhà trước 12h, không ai biết cô đi đâu và cô cũng không quên trang điểm mỗi lần ra đường như vậy. Ở nhà thì cô chuộng style legging bó với áo thun, cô nói mặc như vậy cho thoải mái, và cũng (nhằm) tạo điều kiện cho tôi ngắm cái – mà – ai – cũng – biết – là – cái – gì của cô.
Con gái cô thì tôi ít có cơ hội gặp, do chị ta hay đi sớm về muộn, cũng có đôi lần nói chuyện trong bữa tối, bởi từ khi lên đây ở thì cô đề nghị tôi xuống ăn cơm chung với cô, nhưng cũng không biết gì nhiều về chị, chỉ biết là chị tên Trinh, khá xinh, có cái răng khểnh duyên lấp ló mỗi khi chị cười. Chị hơn tôi 5 tuổi, cũng cao ngang cô nhưng dáng người mảnh khảnh hơn, và điều đó kéo theo mông và ngực của chị cũng thuộc dạng – trung bình – khi so với mẹ mình.