Giờ học Anh văn tối nay trôi qua chậm chạp dưới những tiếng mưa lộp bộp đổ xuống mái ngói của trường … Mặc kệ những lời cô giảng, tiếng nghe được, tiếng không bọn chúng bạn cứ loay hoay ngó riết ra ngoài cửa sổ, xem chừng bọn chúng đang nóng lòng mong tiếng trống tan học vang lên cho sớm để được về nhà …trùm mền ngủ.
Gọi là “bọn chúng” thôi, chứ lớn học Anh văn của tôi có đủ thứ tuổi, nhỏ có, lớn có, sồn sồn cũng có. Nhưng kể ra đẹp trai, chịu chơi và sảng khoái thì chỉ có tôi. Có lẽ tôi không học tiếng Anh tiếng em làm gì, nhưng kẹt cái công ty của tôi dạo này làm ăn với Hàn Quốc, giám đốc khuyến khích các nhân viên phải học thêm tiếng Anh thì mới có cơ hội lên lương, lên bổng. Vậy thì quả nhiên là ép người quá … có phải để thời gian rảnh những tối thứ Sáu thế này, tôi cùng chúng bạn vác xe lên thành phố cua gái có phải là tuyệt hơn không.
Mặc kệ chúng bạn nao núng, trông ngóng tiếng trống ra về, nhưng tối nay những tiếng sét nổ đùng đùng, những tia chớp bên ngoài cửa sổ chợt loé sáng làm gương mặt cô Ngọc, một cô giáo trẻ, dễ thương có hai má lún đồng tiền lúc này càng xin đẹp hơn bao giờ hết. Có lẽ chỉ có những thằng bàng quang không lo chuyện nắng mưa của trời như tôi mới nhận thấy được nét đẹp kiều diễm của cô thế này. Nói cho cùng thì tôi chắc cũng lớn hơn cô Ngọc vài tuổi nhưng vì theo làm học trò của cô thành thử phải gọi “cô” cho đúng lệ. Thật tình mà nói, nếu tôi có gọi cô là em … chắc cô cũng không có gì để mà phàn nàn.
Không biết là đã phải lòng cô giáo dạy Anh văn buổi tối này hay sao, nhưng tôi biết tôi học rất chăm và hình như là kể từ nhập học tôi chưa hề vắng mặt một bữa. Điều này khác hẳn với thời gian tôi học Trung học cũng tại ngôi trường này. Cô giáo dạy Anh văn lớp 12 của tôi lúc ấy cũng xinh, cũng đẹp đâu có kém như cô Ngọc của tôi bây giờ. Thế nhưng mỗi khi tới giờ Anh văn là tôi cùng vài thằng bạn cúp cua, leo tường ra ngoài đánh bi da. Hết giờ thì chúng tôi về. Ngày xưa, môn gì tôi học cũng giỏi, chỉ có cái môn Anh thì tôi không bao giờ được điểm khá. Căn bản Anh văn của tôi dường như mất ráo trọi, ấy thế mà sự việc lại tréo cẳng ngỗng, tôi thi đậu tốt nghiệp và vừa đủ điểm để đậu môn Anh văn lại là điều mọi người ngay cả cô giáo dạy Anh văn của tôi cũng không ngờ. Không ai hiểu lý do tại sao trong tôi có một sự thay đổi đột ngột như thế, nhưng tôi biết cái động cơ thúc đẩy mọi thứ đều là do lời hứa của mẹ tôi hứa tặng tôi chiếc xe SH nếu tôi đậu tốt nghiệp lớp 12. Chiếc xe SH lúc bấy giờ chính là niềm mơ ước lớn lao của tôi. Tôi thường mơ ước, sau này đậu vào Đại Học tôi sẽ lái chiếc xe SH này cho bọn con gái nó nhìn lé mắt chơi. Và chính vì thế bằng mọi giá tôi đã bỏ ra thời gian rất nhiều và tập trung vào môn Anh văn, còn các môn khác tôi hoàn toàn không lo. Kết quả kỳ thi đã không phụ lòng tôi, sung sướng hơn ai hết đó chính là mẹ tôi, người đã đem đến cho tôi một động cơ thôi thúc thay đổi trong tôi mãnh liệt, cao độ.
Đúng 8:30 P.M. 3 tiếng trống vang lên …
Tùng ! Tùng ! Tùng !
Mặc dù trời mưa lớn nhưng chúng bạn từng người, từng người kẻ lớn, người nhỏ lần lượt chào cô ra về. Đa số họ ai nấy cũng mang theo áo mưa để phòng hờ những cây mưa bất chợt của tháng 7. Riêng tôi là dân chơi …thứ thiệt mà … đi đâu có bao giờ tôi mang theo áo mưa hay đội nón gì đâu. Đã bao nhiêu lần mình ướt như con chuột lột khi đi làm về, nhưng như thế cũng không làm cho tôi thay đổi tính tình. Nhìn cơn mưa đêm nay, tôi cũng đoán biết được hôm nay tôi cũng sẽ lại một phen đội mưa mà về như con chuột lột.
Ngao ngán ngó quanh cho tới khi đứa cuối cùng rời khỏi lớp, mắt tôi đảo tới người cuối cùng là cô Ngọc đang ngồi trên bàn giáo viên. Chợt cô cũng nhìn về phía tôi hỏi:
– Cường không mang theo áo mưa à? Sao còn chưa về ngồi lại đây chờ ai nữa ?
– Dạ … ..dạ …
Tôi ấp úng cứ y như là cậu học trò nhỏ trước cô giáo Anh văn hồi cấp 3.
– …
– Cường có bao giờ mang áo mưa đâu, thường như vầy … Cường sẽ biến thành con chuột lột.
Cô thoáng mỉm một nụ cười duyên với cách trả lời pha trò của tôi, lúc này hai má cô đồng tiền lún xuống thật dễ thương.
– Thế còn Ngọc ? Sao lại không về ?
Giờ này không còn ai tôi mới bạo dạn gọi tên cô
– Xui quá anh Cường! Khi Ngọc vừa đến cổng trường thì phát hiện vỏ xe bị bể lốp, Ngọc còn gửi nó trong bãi xe đó …. bây giờ không biết làm sao.
Nói xong, cô một tay chống cằm, mắt nhìn xa xôi ra phía cửa sổ. Càng nhìn cô tôi càng cảm thấy Ngọc hôm nay dễ thương hơn bao giờ hết. Nét sầu trên gương mặt một mỹ nhân có thể làm chết biết bao nhiêu gã anh hùng. Tôi không phải là anh hùng hảo hán gì cả, nhưng chỉ một cái nhíu mày nhè nhẹ của Ngọc cũng làm tôi chịu không nổi. Tôi tưởng chuyện gì khó làm, chứ “đêm nay anh đưa em về” là chuyện dễ làm thôi mà, không chừng đây lại là cơ hội cho tôi được gần gũi cô thêm. Tôi liền ngỏ lời:
– Hay là … hay là ..nếu Ngọc không ngại, Cường làm tài xế cho Ngọc đêm nay vậy ? Nhà Cường gần đây, hay là mình về lấy áo mưa trước rồi Cường đưa Ngọc về …nhé ?
Không đắn đo, vẻ mặt cô sáng lên đồng ý ngay:
– Dạ được, vậy làm phiền Cường đêm nay nhé.
– Nhưng mình sẽ phải bị ướt một đoạn đó!
– Không sao, túi sách Ngọc cũng kín lắm, không ướt sách vở đâu, mà bị ướt tí đâu có sao, còn hơn là ngồi đây không biết bao giờ được về nhà nữa. Mình đi nha!
Nói rồi hai chúng tôi bước ra khỏi lớp, cô đợi tôi lấy xe ra và cả hai mau chóng rời khỏi trường. Trời mưa nặng hạt, những hạt lớn, nhỏ cứ tí tắp mà thi nhau tạt vào má tôi thật rát, tôi mắt nhắm mắt mở cố gắng lái xe chạy ngược về hướng chợ Thủ Đức.
Hình như càng về khuya, cơn mưa càng nặng hạt hơn, gió hai bên đường thổi vào càng làm cho da thịt tôi cảm thấy lành lạnh, người tôi muốn run lên bần bật. Ngọc ngồi phía sau, dường như cũng bị lạnh như tôi nên nàng cố áp sát thân thể vào tôi hơn, tôi cảm giác được một sự cọ xát đặc biệt lên vùng lưng tôi. Hình như Ngọc không mặc nịt vú thí phải, tôi cảm nhận được hai đầu vú cọ xát vào lưng tôi. Tôi bỗng quên đi cơn lạnh thật nhanh, thay thế vào đó chính là cái cảm giác sung sướng khó tả khi hai trái nhũ hoa của một người con gái đang đè sát trên lưng tôi.
Cảm giác là lạ, khoan khoái khiến biết bao nhiêu ý nghĩ đen tối đến trong đầu tôi. Dường như quên đi tôi là ai và miễn sao cho đỡ lạnh, lúc này Ngọc không ngại đã choàng hai tay ôm thật chặt thắt lưng tôi và nàng cố ngồi sát lại, thành ra lúc này cả hai trái đào tiên của nàng cứ ép chặt lấy lưng tôi, đầu nàng cũng dựa trên lưng tôi. Thôi thì biết bao nhiêu cái cảm giác dâng lên trong tôi lúc bấy giờ. Chúng tôi với cái tư thế như thế này nếu có ai nhìn thấy chắc chắc sẽ bảo nhau đây là một cặp tình nhân không hơn không kém. Nhưng tôi biết trời mưa tầm tã thế này, mọi người ai nấy, đua nhau mà chạy cho mau để về thật sớm chứ đâu còn thảnh thơi mà suy nghĩ mà nhìn những cặp thật tình tứ trong mưa như chúng tôi hiện giờ. Có lẽ vì thế đã làm cho Ngọc không ngại mà càng …tình tứ với tôi hơn.
Mặc cho tiếng mưa to, tôi cũng cố trò chuyện với Ngọc để biết xem nhà nàng ở đâu. Tôi chỉ nghe tiếng trả lời yếu đuối của Ngọc hình như nhà nàng ở rất xa ..rất xa đâu đó trong khu Tam Hà thì phải. Nếu tính đường đi tới đó thì có lẽ nhà tôi cũng cách nhà Ngọc gần cả 30 phút là ít.
Chạy một hồi thì cũng đến nhà tôi nằm gần đường ray xe lửa (gần nhà sách Thủ Đức mà trước kia là rạp hát Đại Lợi cũ). Trời mưa thế này, các nhà hàng xóm cũng tắt đèn đi ngủ sớm rồi cho nên cũng khó mà có ai nhìn thấy cặp tình tứ của chúng tôi lúc này. Tôi dừng lại trước nhà tôi và báo cho Ngọc biết đây là nhà tôi. Ngọc cục cựa, hơi xích ra tí. Tôi luyến tiếc vì cặp vú nàng đã rời khỏi lưng tôi, mau chóng tôi vội mở cửa và mời Ngọc vào bên trong.