Chú Hoàng ngồi xuống cái ghế thấp chủn và kêu một tô hủ tiếu bò kho.
Cô bán hàng bưng ra cái tô nhìn qua đã thấy thèm. Cô đon đã hỏi:
– Ông anh không phải ở vùng này phải không?
Chú Hoàng vừa lấy miếng giấy để lau đôi đũa vừa mỉm cười:
– Sao chị biết hay vậy?
– Thấy ông anh đeo máy chụp hình to đùng là biết ngay ông anh là du khách.
Chú nhìn cô bán hàng… cô đâu chừng ba mươi mấy tuổi, dáng dấp cũng khá tươm tất nhưng trong ánh mắt của cô ta có một cái gì đó buồn man mác làm chú tò mò muốn tiếp chuyện thêm.
Chú cười:
– Ờ, tôi là dân Sài Gòn. Tôi rảnh nên xách máy ảnh đi đây đi đó chụp phong cảnh, đó là niềm đam mê của tôi đó mà.
– Chắc ông anh là « đại gia » nên mới có thời gian và phương tiện như vậy!
– Đại gia thì chắc chắn không rồi. Nhưng tôi cũng có chút tiền dư để thực hiện đam mê của mình.
Chú Hoàng vừa ăn vừa khen ngon làm người đàn bà cười mãn nguyện:
– Gánh hàng của tui tuy nhỏ nhưng cũng có chút tiếng tăm ở đây đó nhe! Bây giờ thì chưa đâu nhưng chút nữa thì ông anh sẽ thấy khách đông nườm nượp.
– Một mình chị làm tất tần tật hay sao?
– Chút nữa có con Ty ra giúp tui một tay khi nó hết giờ học. Con Ty là con gái của tui.
– Còn anh nhà?
Người thiếu phụ quay đầu ra hướng khác nói nhỏ:
– Ba con Ty đi mất tiêu từ mấy năm nay rồi!
Người đàn ông bối rối:
– Ồ… tôi xin lỗi chị.
Cô bán hàng cười gượng:
– Ông anh đâu có lỗi gì đâu mà xin lỗi xin lẻ?
Chú tìm cách rẽ sang đề tài khác:
– Ở vùng này có phong cảnh gì đẹp không chị? Để tôi đi thỏa mãn đam mê của tôi.
Người thiếu phụ đưa tay lên gãi đầu:
– Tui có biết gì đâu… à… nhưng mà con Ty thì nó biết vì nó cứ chạy rong cả ngày với tụi con trai cùng xóm. Để chút nữa tui biểu nó chỉ cho.
Một người khách quẹo xe vô rồi kêu hàng làm cô bán hàng nhanh chân bước ra sau quầy để phục vụ.
Chú Hoàng dựa lưng vào tường mà nhìn người đàn bà đang lăng xăng… Qua cuộc nói chuyện chú thấy có cảm tình với cô ta. Người dân ở đây có vẻ rất trung thực, chất phác, họ biểu lộ tình cảm một cách giản dị, không quanh co. Khác hẳn với dân thành thị!
Người đàn bà chợt ngước đầu lên… bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô ta mỉm cười tự nhiên:
– Ông anh ăn thêm tô nữa nhe?
– No rồi, nhưng chị cho tôi ly cà phê đen đi.
Cùng lúc, một đứa con gái chạy ào đến, làm cô bán hàng giật thót mình, cô nhăn mặt:
– Mẹ nói con hoài, con gái gì mà không ý tứ chút nào, cứ hùng hục như con trai.
Thì ra đây là con gái của chị! Chú Hoàng tò mò ngắm nhìn con bé, nó đâu chừng 12, 13 tuổi nhưng nó rất dễ thương với gương mặt bầu bĩnh và mái tóc cắt ngắn làm nó nhìn hơi giống con trai. Nó có vẻ rất năng động không như đa số những đứa con gái cùng tuổi.
Mẹ nó chỉ về phía bàn của người đàn ông mà nói:
– Con pha ly cà phê đen cho chú. Mau lên đó.
Khi con Ty đem ly cà phê đến cho chú thì mẹ nó cũng vội vã chạy đến:
– Ông anh có muốn gì thì cứ hỏi con nhỏ này nhe.
Đứa con gái tò mò:
– Chú cần hỏi con cái gì vậy?
– Vốn là… chú tìm những phong cảnh đẹp mà ít ai biết đến để chụp hình. Mẹ con khoe là con biết hết mọi ngóc ngách của vùng này nên biếu chú hỏi con đó.
Con mắt to lánh nhìn người đàn ông:
– Nhưng mà… chú thích những cảnh nào?
– Thật ra… thì chú cũng… không biết.
Con Ty dậm chân cười hì hì:
– Chú không biết… thì con biết đâu mà chỉ cho chú?
Người đàn ông cũng cười theo nó… cả hai nhìn nhau mà cười… chú Hoàng cảm thấy rất thích thú được trải nghiệm giây phút hồn nhiên với đứa con gái trẻ. Tính chú thích tĩnh lặng, cô độc nhưng đôi lúc, được chia sẻ với người khác cũng rất cần thiết cho tâm hồn.
Chú nói:
– Thì Ty cứ dẫn chú đến những chỗ mà Ty thấy thích rồi chú sẽ tính sau.
Con bé vỗ tay:
– Vậy thì chừng nào mình bắt đầu đây?
– Cái đó thì tùy vào mẹ của Ty.
Khi chú Hoàng hỏi cô Lan, mẹ của con Ty, thì cô nói:
– Mấy ngày tới, trường nghỉ học thì nó rảnh rang, ông anh muốn lúc nào thì cũng được.
Chú Hoàng nói riêng với cô:
– Tôi muốn sòng phẳng nên đề nghị chị cho tôi trả lương « hướng dẫn viên nhí » này!
Cô cười hì hì, có vẻ rất hài lòng với cách cư xử của chú, mặc dù cô trả lời:
– Chuyện đó nhỏ tí tẹo, đâu có bao nhiêu mà ông anh nói như vậy!
Sáng sớm hôm sau, chú Hoàng tìm đến nhà cô Lan. Đó là một căn nhà nhỏ nhắn, tuy mộc mạc nhưng khá sạch sẽ. Cô ra đón chú với một nụ cười thật tự nhiên làm chú không khỏi khen thầm là người thiếu phụ này coi vậy chứ cũng có chút nhan sắc. Hôm qua cô ăn bận theo kiểu tiện dụng để bán hàng, còn sáng hôm nay thì cô bận một cái áo bà ba màu hồng làm tăng thêm nét duyên dáng kín đáo của cô.
Thấy người đàn ông đứng trân người ra đó, cô cười:
– Sao ông anh khựng người ra vậy?
– Ờ… ờ… vì tôi không nhận ra chị đó mà thôi.
Cô chợt hiểu nên hơi đỏ mặt, nói tránh đi:
– Ông anh uống cà – phê sáng chưa?
Thấy chú lắc đầu, cô vồn vã mời chú ngồi vào cái ghế cũ mèm rồi chạy ra sau pha cà – phê.
Thật ra thì hồi mới thức dậy cô đã nghỉ ngợi đến người đàn ông mới gặp. Cô nhận thấy anh ta rất đàng hoàng lịch sự, một điều mà cô đánh giá cao vì cô chỉ quen giao tiếp với những người thô thiển, cục mịch của vùng này. Cô mở tủ lấy cái áo hồng đem ra ngắm nghía… đã lâu rồi cô chưa từng bận nó bây giờ cũng là dịp đem ra xài. Nhưng khi bận vào rồi thì cô lại thầm nghỉ: « Lỡ anh ta nghĩ là mình ăn diện vì anh ta thì sao? ». Cô bối rối định cởi ra thay thì lại nghe tiếng người đàn ông kêu réo bên ngoài nên đành phải vội vã chạy ra.
Cô vừa pha cà – phê vừa liếc nhìn ra… người đàn ông đang ngồi lơ đãng quan sát căn nhà. Cô thầm nghĩ: « Không biết anh ta có chê nhà mình nghèo hay không? »
Khi cô đem ly cà – phê ra thì chú Hoàng vừa nhấm nháp vừa khen làm cô cười thích thú. Hai người nói chuyện với nhau một hồi… và cảm thấy là họ rất thích hợp với nhau.
Khi con Ty bước ra chào thì chú Hoàng đứng dậy cáo từ:
– Tôi sẽ dẫn con bé về trước 5 giờ chiều để nó còn giúp chị bán hàng.
Con Ty phụng phịu:
– Đi rừng cả ngày, con mệt lắm, không còn sức mà làm việc nữa đâu!
Chú Hoàng cười:
– Ty không làm nỗi thì để chú làm giùm cho.
Con Ty trố mắt:
– Thiệt hông?
– Thiệt chứ sao không thiệt! Chạy bàn và đem đồ giải khát cho khách thì ai làm mà không được?
Chị Lan ngượng ngùng nói:
– Ông anh nói vậy chứ con Ty phải lo làm nhiệm vụ của nó chứ!
Hôm đó, con Ty dẫn chú Hoàng đi khám phá vài điểm trong khu rừng gần đó. Chú vừa lòng lắm với những địa điểm thú vị. Con Ty tò mò hỏi chú về những gì chú đang làm. Thấy nó thật sự quan tâm, chú Hoàng mỉm cười, hướng dẫn con bé chu đáo. Chú chỉ cho nó hiểu về những kỹ thuật sơ sài của nhiếp ảnh, thế nào là góc nhìn nghệ thuật của một bối cảnh. Chú ngạc nhiên thấy đứa con gái tuy mới có 12 tuổi nhưng đã có vài tiềm năng nghệ thuật sơ đẳng đáng khen. Hai chú cháu tuy có nhiều cách biệt tuổi tác nhưng lại rất gần gũi nhau ở điểm đó.
Con Ty thông minh nên hiểu rất nhanh làm chú Hoàng rất hài lòng.
Tối đến trong buổi cơm chiều, con Ty bí bô kể cho mẹ nó nghe làm mẹ nó cũng vui theo nó.
Cô cười:
– Lần đầu tiên mẹ thấy con hăng hái như vậy. Hồi nào giờ mẹ thấy con cứ bơ bơ với mọi chuyện, cả chuyện học hành cũng không quan tâm.