Lớp 3: Bắt đầu manh nha có máu kinh doanh. Đi xin lại mấy hình thủy thủ mặt trăng của anh hàng xóm bán lại cho mấy đứa cùng lớp. Không thì gập mấy hình quả bóng, con chim, bán lại với giá vài trăm đồng (giờ vẫn đếu hiểu làm sao mà chúng nó mua cái đấy được). Tuy nhiên có những đứa mua rồi trả lại bị mình mắng cho trận phải xin lỗi rối rít hoặc không dám trả (bán hàng là phải rắn như thế ). Tiền thu được đổ cả vào hàng tạp hóa cổng trường cho những túi kem, hộp C hoặc ô mai đủ kiểu.
Lớp 4,5: Nhận ra mình cũng có tí tài cán học hành, lại ngồi cạnh 1 thằng học ngu nhất lớp. Thế là mình giàu lên nhờ nó. Làm bài tập hộ, kiểm tra cho chép bài, tiền công 2000 – 5000 tùy độ khó. Tí nữa thì bị nó quỵt tiền rồi đòi phô cô chủ nhiệm. Mình thì trong lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn thản nhiên: “Tui sẽ nhận lỗi với cô trước, thì tui sẽ chẳng làm sao cả, vì tui biết sai và tui nhận lỗi, còn cậu gian lận thì mới bị phạt” (Kể ra tài năng chém gió cũng hình thành khá sớm). Thằng bé sợ, về trộm tiền mẹ đưa cho mình (Cô ơi cháu vô cùng xin lỗi cô *ăn năn* )
Lớp 6: Mặc đúng mốt, áo rộng, quần ống loe, rất là hổ báo. Lúc nào cũng đi nghênh ngang theo kiểu “tiến thủ” (đầu nhô ra trước). Nhỏ con không đánh được ai, toàn xui chúng nó đánh nhau, bị gọi là “chuyên gia khích đểu”. Lúc ý thì đang thích 1 bạn học cùng lớp cấp 1 nhưng cấp 2 lại học lớp bên cạnh. Lúc nào cũng đi lẽo đẽo đằng sau ngắm bạn ý. Đi học về thì đi cả đường vòng chỉ để đi cùng bạn ý.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ ỉ ôi đứa lớp trưởng cho trực tuần lớp anh ý. Thế là tối hôm trước chuẩn bị sẵn quần áo, hôm sau là lượt với quần bò bó, áo ngắn chiết eo. Đang trực thì bỗng mấy thằng con giai lớp ý nhao nhao lên:
– Em ơi vào đây anh bảo.
– Em ơi…
– Em ơi…
– Vào đây nhanh lên.
Mình xấu hổ ngượng ngùng “chẹp, không lẽ lại định làm quen với mình”
– Em không vào đâu (lắc đầu nguầy nguậy cười e thẹn)
– Em không vào thì để anh ra.
Nói rồi một tên cao to đen hôi theo đúng nghĩa chạy ra, tiến sát lại gần mình, cúi xuống thì thầm:
– Ra sân sau kéo khóa quần lên đi.
Có lẽ 2 quả bom thả xuống ở Hiroshima và Nagasaki cũng không có sức công phá mạnh bằng cái lời thầm thì ấy. Mình kéo tay ngay con bạn trực cùng chạy đi để lại tràng cười đầy ám ảnh ở đằng sau. Vốn là không phải quên không kéo khóa quần mà là cái khóa nó bị trờn tuột xuống, phản chủ của nó. Cái quần khốn nạn.
Giờ giải lao cả lũ con giai lớp ý kéo xuống xem mặt (sỉ nhục) mình làm mình phải dán mặt vào bàn. Âu trong cái rủi cũng có cái may, “anh ý” biết tên mình, thỉnh thoảng gặp mặt ở trường cười với mình đầy ý nhị. Một thời gian sau thì tán con cùng lớp với mình còn cái tên cao to đen hôi đúng nghĩa thì lại tỏ tình với mình. Tránh mãi mới được. Rồi như là một cái dớp, từ đó đến giờ không ai làm quen tán tỉnh mình nữa (Kể ra cũng có nhưng cũng chỉ như con muỗi vo ve bay qua rồi bay mất)
Lớp 8: Cũng được chọn vào đội đi thi học sinh giỏi Văn. Qua vòng trường, ung dung vào vòng thành phố. Lúc ấy nó cho phân tích một bài thơ nào đó mà mình chả thuộc. Khều khều đứa bạn ngồi trên chép hộ bài thơ, con xấu tính ích kỷ nó chép cho mình được 4 câu. Chả biết làm gì, ngồi phân tích 4 câu cũng được 3 trang rồi nộp bài. Dĩ nhiên là không bao giờ trúng giải. Cũng chỉ tại cái con xấu tính ích kỷ
Lớp 9: Mình ghét đi học, ghét các môn học, và cũng thế, chúng nó cũng ghét mình. À không, các cô giáo ghét mình thì đúng hơn. Nhất là giờ Sinh. Ai bảo cô tên là Sửu, ai bảo lúc đó lại có Seagame ở Việt Nam. Mình với thằng ngồi cạnh (bạn ý được chuyển đến để mình “giúp đỡ bạn ý trong học tập” theo ý nguyện của cô chủ nhiệm, mình giúp đỡ hết mực, giờ kiểm tra nào cũng cho chép bài thế mà còn bị mắng rồi kỷ luật này nọ, rõ là các cô giáo không hề yêu quý mình) quý cô giáo đến nỗi mà cô cứ bước vào là bọn mình chào đón bằng cách hô to “Trâu Vàng Seagame đến”. Cô cũng vì thế mà quý mình, muốn được ở gần mình hơn, nên hay gọi lên bảng trả bài hỏi han các kiểu lâu ơi là lâu. Biết mình thích ăn trứng nên cũng không ngần ngại cho vài quả vào bảng điểm và vinh danh trong quyển sổ đầu bài. Rồi giờ Sử, giờ Hóa. Những nỗi ác mộng có thể kể tên. Những cô giáo khiến học sinh nào cũng khiếp đảm.
Cho đến một ngày mùa đông ảm đạm, chán chả có trò gì chơi. Mình ở nhà nghiền mấy viên C ra thành bột. Đến tâm sự với con bạn thân các kiểu rằng tao chán cuộc sống lắm rồi, bạn bè thì xa lánh, học hành thì căng thẳng *khóc lóc*. Giờ thể dục, xin kiến tập ở lại lớp, rủ cả con bạn ở lại. Bảo “tao chết đây, đây là thuốc ngủ đấy” (Giơ gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ mình đùa cười nói vô duyên. Mình uống, rồi mình nằm xuống. Nó gọi, mình không thưa, nó lay, mình không tỉnh. Nó đưa tay sờ lên mũi, mình nín thở (may nó ko để lâu chứ sặc bỏ mẹ). Nó hoảng hồn khóc lóc xuống gọi cô giáo với lũ bạn lên cõng mình xuống phòng giáo viên (lúc ý trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Sử thì bóp tay chân cho mình, kêu thân nhiệt mình đang hạ, bắt mạch thấy mạch chậm (đếu hiểu vì sao, có phải do uống C không hả ). Cô Hóa thì pha nước gừng rồi đút cho mình từng thìa. Mình nằm buồn cười lắm ấy nhưng cố nén, rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vang dội ngày ấy, đến giờ vẫn nhiều người còn chưa biết thực hư…
Vẫn là năm lớp 9 oai hùng. Mình nhớ lúc này phong trào văn chương của lớp khá là sôi nổi. Đề bài cho phân tích một tác phẩm nào đó của tác giả Thành Long thì thằng bạn ngồi cạnh mình có viết: “Truyện ngắn …. Được viết bởi một diễn viên Holywood nổi tiếng Jacki Chan Thành Long…” Và sau đó là cả một bài về phim ảnh và võ thuật, được cô cho 2 điểm công viết rất là dài và tâm huyết. Sau đó lại một nhân tài khác của lớp nổi lên nhờ việc so sánh Lục Vân Tiên và Lục Chí Dĩnh (trong phim cơn lốc tình yêu) giữa thời xưa và xã hội đen thời nay cũng được cô ưu ái cho 2 điểm. Vãi văn!
Giờ kỹ thuật, thằng bạn ngồi cạnh bò ra bàn ngủ ngon lành trong khi cô gọi mấy đứa lên bảng trả bài, mình huých nó “Cô gọi mày lên bảng kìa”. Mắt nhắm mắt mở thằng bé đứng phắt dậy:
– Em thưa cô em không thuộc bài.
– (Cô giáo kiểu rất ngạc nhiên) Cậu nói cái gì cơ?
– (Biết mình bị lừa) Em thưa cô cho em ra ngoài.
– Lúc nãy câu cậu nói không phải câu ấy.
Mình ôm bụng:
– Cô ơi, bạn ấy xin cô cho ra ngoài vì bạn ấy không thuộc bài ạ.
Và dĩ nhiên, thằng bé bị ghi sổ… Mình quá là tội lỗi đó mà
…
Cuối năm lớp 9, cả lớp phải đi lao động ở trường, trêu đùa với con bạn, mình lấy cục đá ném viu phát vào người nó, nó cúi xuống tránh được và thằng bạn đẹp giai đằng sau lãnh đủ. Lúc ý vẫn nhăn nhở cười xin lỗi rối rít. Quay đi quay lại, thấy thằng bé máu me đầm đìa trên trán, mình hoảng hồn khóc lóc, chạy đi xin bông băng rồi trốn biệt tích với lý do là chúng nó bảo thằng bé đi mách thầy cô làm các thầy cô đi tìm cho ra cái đứa thủ phạm. Hú hồn bạn ý giờ vẫn học hành đàng hoàng chứ không có vấn đề gì về thần kinh cả. @@
Thi tốt nghiệp, mình choáng váng khi nghe các thầy cô đánh giá là cái phòng của mình là cái phòng khả năng trượt cao nhất vì tụ họp toàn những đứa học ngu nhất trường. Thi xong môn văn khóc lóc nức nở vì nghĩ mình làm sai cả rồi. Cuối cùng cũng chật vật qua 5 môn, còn môn cuối cùng là môn Toán. Ngắc ngứ mãi còn một câu nữa không làm được. Mà mình không làm được thì những đứa xung quanh đừng hòng nghĩ ra cái gì. Mấy đứa bàn nhau cử 1 thằng ra ngó thử phòng khác xem chúng nó làm thế nào. Đi trinh sát 1 lúc, nó quay lại phán 1 câu xanh rờn: “Tao thấy chúng nó kẻ thêm cái đường gì ấy”