Ðến bây giờ cậu học trò mới để ý. Trăng hôm nay thật là đẹp. Trăng rọi xuống mặt hồ lấp lánh, gió gợn tí nước làm ánh trăng lung linh thật sinh động, quả là một bức tranh hồ thủy. Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên trái cô gái mắt nhìn bâng quơ phía xa xa ánh đèn đường mờ ảo, nói bâng quơ để tạo sự thân mật.
– Thủy Tiên sống ở đâu dzậy ?
– Em ở gần đây thôi … Ðã hơn một năm rồi.
– Ủa, em sống ở đây chỉ mới một năm thôi ? Dzậy trước kia Thủy Tiên ở đâu ? Em hông phải dân Sài Gòn hả ?
– Hông! Trước kia em vẫn sống ở đây … ở Sài Gòn này … ý em nói em mới dời nhà đến gần đây thôi.
– À, thì ra dzậy ! Nghe giọng nói của em thì anh cũng đoán dân Sài Gòn.
Im lặng một lát, cậu học sinh cảm thấy trơ trẽn sao sao đó bèn lên tiếng. Trong tiếng vo ve của bầy muỗi, cậu bỗng thốt lên một câu triết lý hông biết học từ sách vỡ nào.
– Thủy Tiên nghĩ sao về cuộc đời này.
– Cuộc đời nào … là sao ? Ý anh … ?
– Ý anh nói em thấy cuộc đời này đẹp tốt hay là xấu xa, đời đối xử với em như thế nào ?
– Tại sao anh hỏi dzậy, chắc anh đọc được ý nghĩ gì trong đầu em phải hông ? Em không phải đã lộ vẻ ưu sầu để anh hỏi một câu triết lý sống thế sao.
– Không, cho đến bây giờ anh vẫn còn thắc mắc vì sao em dễ thương mà lại gặp phải hoàn cảnh như dzậy … thế thôi chứ không có ý gì khác. Hổng lẻ hồng nhan bạc phận như người ta nói hay sao.
– Anh cũng biết ăn nói lấy lòng đó chứ. Em mà hồng nhan nổi gì … tàn nhan thì có … Tuy nhiên, anh nói không phải là không có lý, sự quan sát của anh cũng tinh tế ghê …! Quả thiệt, trước kia cuộc sống của em có thể nói là nhìn qua khung kính màu hồng …
– Còn bây giờ ?
– Bây giờ giống như kẻ mù mang kính râm … tối thui! … Anh biết không, gia đình em trước kia thuộc hạng khá giả, em là một đứa con gái được cưng nhứt trong nhà. Ba má em làm nghề bán các loại đinh vít, sắt thép vụn. Trong một chuyến đi buôn gặp trở ngại mất hết vốn liếng. Lúc đó em lại gặp phải cơn bạo bệnh rồi vào nhà thương … Tiền mất, gia đình xào xáo … Nhưng mà thôi, chuyện dài dòng lắm anh. Ðể hôm nào có dịp em kể đầu đuôi cho anh nghe. Mình còn hẹn nhau dài dài nữa mà, đúng không?
– À … đúng … đúng chớ ! Bỗng nhiên anh thấy …
– Thấy gì sao ấp úng dzậy … ?
– Thấy … như thân thiết với em hơn bất cứ người nào trên đời này. Sao ngộ thiệt, chẳng lẽ đây là cái số gì đó sao. Anh hông tin dị đoan lắm nhưng bây giờ thì tin.
Thủy Tiên không đáp lời, nghiêng người qua trái, cho đầu tựa lên vai cậu học trò như để thỏa mãn sự giải thích dễ thương đó. Trong thoáng bàng hoàng xúc động, cậu học trò do dự rồi nâng nhẹ cánh tay mình gác qua vai phải cô gái. Những ngón tay cậu theo từng nhịp thời gian mon men chui vào những lọn tóc mỏng như tơ của cô gái. Cái cảnh hồ nước gương trăng với một đôi trai gái mới lớn tựa vai nhau như lâng lâng trong lòng ai một tí gợn óc của xúc cảm!
Thời gian từng khắc, từng khắc … gõ nhịp đôi trái tim mới biết yêu. Hai thân thể dần dà xáp chặt vào nhau, tìm hơi ấm áp của da thịt. Sự cọ sát bỗng thấy mềm mại hơn. Gió hiu hiu thổi những tán lá trên đầu. Lao xao tiếng xì xào. Cậu học sinh bỗng lên tiếng:
– Da em mát rượi lại mịn …
– Anh cười em đó hả ? Em đâu có được như anh nói …
– Không. Anh nói thiệt … sao anh bỗng nhiên thấy run …
– Chắc là lần đầu tiên anh chạm vào người con gái … Anh lạnh à ?
– Không … hông biết sao nữa … thấy hồi hộp … thì đúng hơn … anh nói thiệt trong đời anh chưa bao giờ run rẩy như lần này, ở cạnh bên Thủy Tiên thấy gì đó … khó nói quá.
– Bộ anh chưa bao giờ có bạn gái sao ? Sao nhút nhát quá dzậy ?
– Chưa ! Tính anh là dzậy … từ nhỏ tới lớn rồi đó. Nhát lắm! Người ta gọi anh là Vũ thỏ đế đó.
– Hèn chi thấy anh có vẻ công tử sao sao đó, hiền như cục đất dzậy, nhưng em thích những người giống như anh, ít ra cũng dễ hòa đồng, không như mấy đứa khác thô bạo tục tằn quá … À mà nè … chắc anh học giỏi lắm phải hông ? Ðeo cặp kính dày cui hà! Học dữ lắm ha !
– Không dám khoe khoang với em nhưng anh cũng có chút thành tích. 3 lần học sinh tiên tiến, 2 lần dự thi học Toán toàn quốc đó nghen!
– Dzậy là khoe khoang rồi mà nói không dám khoe khoang. Anh khôn thiệt … Em thì hông được cái phước được học cao như anh … nhưng thôi con người ai cũng có số phải không anh. À, mà anh có tin số mạng hông ?
– Anh không tin lắm, nhưng ba má anh thì tin lắm.
– Dzậy anh có tin dị đoan hông ?
– Không tin lắm. Xóm anh luôn khuyến khích bài trừ mê tín dị đoan.
– Dzậy anh có tin ma hông ?
– Anh sợ ma lắm, chưa bao giờ gặp. Nếu có người cùng đi với anh thì anh không sợ, còn một mình thì sợ lắm. Nhứt là coi phim ma là tối hông ngủ được. Chuyện này thì hông tin cũng phải tin … vì sợ mà!
– Hi hi … nói anh nhát mà, Vũ thỏ đến đúng rồi. Con trai gì mà … Em thì không sợ ma đâu, từ nhỏ là em đã hông sợ. Em thuộc dạng con gái lì lợm đó … Dzậy nghĩ anh ngồi đây với em chắc là không sợ ?
– Có em thì anh không sợ, nhưng nếu để anh ngồi một mình thì hơi sợ.
– Còn nếu … nếu em nói em là ma thì anh có sợ hông ?
Cậu học trò hơi giật mình quay qua nhìn cô gái. Nét dễ thương huyễn hoặc của cô gái được soi dưới ánh trăng vàng bạc làm cậu trở nên mềm nhủn. Trong một thoáng chìm dưới ánh mắt long lanh của cô, cậu như chết lặng đi trong sự đam mê. Cậu lắp bắp, nói mà hông dám nhìn thẳng vào mặt cô gái.
– Không … anh sợ, sợ ma …, nhưng anh không sợ em là ma … anh cũng không tin em là ma.
– Anh không tin là chuyện khác. Em chỉ hỏi anh: Nếu em là ma thì sao ?
– Hông, em không là ma mà!
– Em chỉ nói “nếu” thôi!
– Nếu thiệt em là ma … thì anh cũng vẫn quen em.
– Anh nói xạo, em biết, nếu em là ma chắc anh chạy mất tiêu rồi.
– Có thể không. Không chừng, anh ở lại rồi sao.
– Anh nói hay lắm … để coi anh có dám ở lại hông!
– Biết tại sao anh dám ở lại hay không ?
– Tại sao ?
– Tại vì anh sợ quá chạy sao được. Không ở lại thì làm gì ?
– Hi … hi … anh nói … nói dzậy ai nói cho lại anh.
Trong lúc đó. Tại Bảo Tàng Viện Sở Thú, trong khung cảnh u ám với vài chiếc đèn pin quơ quơ đủ sáng. Tiếng ồn của đám thanh niên càng lớn hơn. Ba gái bảy trai chụm nhau thành tụ đụng nhau những ly rượu rót ra từ những bình nhựa nước suối.
– Ê, dzô thêm một lần nữa chúc tình bạn bền vững nghen …
– Dzô! … dzô …
– Bền vững mẹ gì … mầy văn chương quá … dzốt văn thấy mẹ …
– Mầy cũng đâu có hơn tao he … he …
– Thôi dzô đi … nói nhiều làm gì … tao cấm tụi bây nhắc tới chữ “học” ở đây nghe chưa … ở đây chỉ có chữ “chơi”, phải không mấy em. Chơi xả láng luôn … chơi cho c… rát l… ê mới chịu về mà …
– Anh này nói chuyện tục tỉu quá – một cô gái bỡn cợt chọc ghẹo – l… em ê chứ c… nào mà anh rát … thứ cứng mà đâm dzô đồ mềm thử hỏi cái nào đau … em đau chứ anh nào đau.
– Em nói hay lắm … c… anh sắt nhọn, l… em lá non. Cu vào l… nở phình ra. Xăm soi một lúc đẫn đờ cả hai …
– Mầy lại trỗ thở con cóc ra nữa … Thôi, bắt con cóc mày bỏ lên nhậu … mầy! Dzô đi ! … Ðang thiếu mồi nè … thằng Khanh nói mang khô bò dzô ăn có thấy con Mẹ gì đâu.
– Nhậu cóc mà ngon lành gì. Nhậu rượu nhắm môi người đẹp … tửu lại càng tửu …