Cô đứng dậy đi về phía cánh cửa, lòng thầm nghĩ là giáo viên do trung tâm gửi đến dạy kèm cho mình. Cô năm nay cũng 26 rồi, cô hiện đang muốn học thêm ngoại ngữ để giúp ích cho công việc của mình, nên đã đến trung tâm thuê gia sư tại nhà, vì tính chất công việc của cô chỉ toàn ở nhà thôi, nên cô cũng làm biếng đến trung tâm học lắm…
– Xin chào, tôi là giáo viên do trung tâm ngoại ngữ TH cử đến.
– À xin chào.
Vừa mở cửa cô đã thấy người trước mặt cúi đầu chào, hình như là đàn ông thì phải. Cô cũng cúi chào, chợt nghĩ trong lòng đã nghe giọng nói này ở đâu đó. Cả hai ngẩng mặt lên nhìn nhau, hai mắt chạm mắt, đến lúc này cô mới giật mình.
– Ể… Thành?
– Mẫn Nhi?
Hoá ra là cô không nhầm, quả nhiên là cô thấy giọng nói này quen cơ mà. Ra là Thành, đàn anh khóa trên hồi đại học của cô. Thành là hotboy của trường, tài giỏi, không gì không biết khiến đám con gái phát cuồng, đồng thời cũng là crush của cô năm đó. Cứ nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nào ngờ lại gặp nhau như thế này, có phải là duyên không nhỉ…
Cô có chút lúng túng, anh bây giờ cao hơn, đẹp trai hơn nhiều, khiến tim cô lại đập lên từng nhịp, có vẻ cô vẫn còn crush anh nhỉ… Anh nhìn cô cười, vui vẻ.
– Anh không nghĩ học trò của mình lại là em đấy.
– À ừm, anh vào nhà đi, trời này lạnh lắm.
– Vậy cho anh xin phép nhé.
– Phải làm sao đây, khó xử quá…
Cô lẩm bẩm trong miệng, nhìn anh đang ngồi trên sofa uống tách trà do cô vừa rót cho mình. Anh thấy cô như thế, có chút thắc mắc, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, hỏi.
– Có chuyện gì sao?
– À không có gì đâu.
Cô xua tay, khó xử thật đấy. Anh cũng cười cười rồi không nói gì, lấy tài liệu dạy học cho cô, nói.
– Nếu không có gì thì mình học thôi.
– Ừm.
Cô cũng ngồi học, ít khi cô được ở gần anh thế này, cô nhớ năm đó, cô vì muốn gần anh mà bất cứ hoạt động nào của trường có anh cô đều tham gia, dù bản thân không giỏi với lại lười nữa. Mà cũng nhờ thế mà cô làm quen được với anh… Vậy mà bây giờ ở riêng với anh, cô lại có chút ngượng ngùng…
– Chỗ này em hiểu chứ?
– Ừm… hiểu…
– Đừng ngại, nếu chưa hiểu thì để anh giảng lại cho.
Anh nhìn cô mỉm cười. Cô như bị mũi tên bắn thẳng vào tim, a cô lại dính thính của anh nữa rồi, người gì đâu mà đẹp trai, tốt bụng, học giỏi thế không biết. “Phải bình tĩnh Nhi à, mày không được như thế, mày không thấy đây là một thiên sứ sao, a… thiên sứ chỉ để ngắm thôi nghe chưa, mày không có cửa đâu, ngừng mơ mộng nha chưa…”
– Vậy giảng lại giùm em nha…
– Được rồi, đoạn này…
Anh vừa chỉ vào tài liệu, vừa giảng cho cô, chỉ là cô bây giờ chỉ lo ngồi ngắm anh thôi, hoàn toàn không có chữ nào vào đầu. Anh giảng xong, lại nhìn cô hỏi.
– Em đã hiểu chưa?
– Em…
Cô lúng túng, nãy giờ cô đã nghe gì đâu mà hiểu, biết làm sao bây giờ? Anh nhìn cô như thế thì cười, nói.
– Em vẫn chưa hiểu sao, được rồi, anh sẽ giảng lại cho em.
– Em xin lỗi, nhờ anh ạ…
Thế là tiếp theo 2, 3 lần nữa, cô đều chưa hiểu, lần thứ 4 cô thật sự đã tập trung nghe anh giảng, nhưng vẫn chả hiểu nổi, đúng là cô không thể học ngoại ngữ được mà… Cô xị một đống, gục mặt xuống bàn mà nói.
– Huhu, em đúng là không thể học mà…
– Đừng nản, rồi em sẽ hiểu thôi.
Anh nhìn đồng hồ rồi nói.
– Nãy giờ chắc em mệt rồi, giải lao một tí rồi mình học tiếp.
– Vâng…
Cô thật sự mệt đấy, học ngoại ngữ đúng là khó khăn mà, chắc cô bỏ cuộc mất thôi, mà có anh dạy, làm sao cô bỏ cuộc được chứ? Đúng rồi, anh đã cất công đến đây dạy cho cô, thậm chí còn giảng đi giảng lại cho cô rất nhiều lần, cô bỏ cuộc chẳng phải là uổng công sức của anh sao, hơn nữa được ở riêng với anh thế này làm sao mà cô bỏ cuộc được… Cô nằm gục trên bàn đấu tranh tư tưởng rồi ngủ quên lúc nào không hay, anh thì đi vào bếp lấy nước uống thì phải.
Hôm qua cô phải thức khuya để hoàn thành nốt hồ sơ nộp cho kịp thời hạn, nguyên ngày hôm nay cô cũng phải làm việc từ sáng đến giờ nên là ngủ quên cũng đúng.
– Nhi?
Anh đi lại khẽ cúi đầu xuống xem cô đã ngủ chưa. Thấy cô nằm ngủ ngon lành trên giường thì nụ cười trên môi anh chợt tắt “Sao em có thể bất cẩn đến thế? Em tin tưởng anh đến thế sao?”…
Cô vươn vai tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm ngủ trên giường, như bao người khác, cô hoang mang không hiểu sao mình lại ngủ trong phòng, xem xét thấy quần áo trên người mình vẫn còn nguyên vẹn thì chợt thở phào, đứng dậy đi ra ngoài.
– Hôm qua mình ngủ quên sao? Là anh ấy đưa mình vào phòng à?
Cô nhìn thấy tấm thư trên bàn với dòng chữ của anh:
“Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức em. Thấy em ngủ bên ngoài không tốt nên anh đã bế em vào phòng, có gì không phải thì cho anh xin lỗi nhé. Tối nay chúng ta sẽ học tiếp, em nghỉ ngơi đi, đừng làm quá sức rồi lại ngủ quên đấy! Anh về trước đây, hẹn em tối nay. ^^”
Cô chợt đỏ mặt “Hôm qua mình ngủ quên sao, đã vậy còn để anh ấy bế vào phòng? A, mày là con gái kiểu gì thế, mày đâu còn con nít nữa đâu? Anh ấy tốt thật đấy, đã vậy còn viết thư để lại cho mình, còn thêm icon mặt cười nữa chứ, người gì đâu mà y như thiên sứ ấy…”
– Hmm, không được rồi, hôm nay mình sẽ xin nghỉ một bữa vậy. Mình và anh ấy lâu lắm rồi mới gặp lại, ít nhất cũng phải mở một bữa tiệc nhỏ chứ nhỉ? Ok, quyết định rồi, đi siêu thị thôi!
Cô vừa chuẩn bị xong bữa tiệc thì trời chợt mưa lớn, cô nhìn ra cửa sổ, chà kiểu này coi bộ lâu lắm mới tạnh đây… Cô nhìn về phía bàn tiệc mình chuẩn bị, khẽ lắc đầu. “Coi bộ mưa to thế này, anh ấy không đến đâu…” Cô tính dẹp thì có tiếng chuông cửa, khiến cô giật mình vội vàng chạy ra mở cửa.
– Anh… Anh Thành?
– May thật đấy, anh mà đến muộn hơn một tí, chắc là dính mưa rồi.
– Đúng là may thật đấy, anh vào nhà đi.
– Vậy anh xin phép.
Anh vào nhà đã thấy cô bày sẵn tiệc, liền hỏi.
– Nhà em có khách sao?
– Dạ đâu có đâu, em mở bữa tiệc này cho anh đấy, dù sao thì lâu lắm anh em mình mới gặp lại, không mở tiệc thì đâu có được đúng không?
Cô vui vẻ đi lại ngồi xuống bàn, anh cũng đi lại ngồi đối diện cô nói.
– Nhưng như vậy thì tốn kém quá.
– Có sao đâu ạ, anh còn giúp đỡ em sau này nữa, một bữa tiệc có sao đâu ạ.
– Vậy thì anh không khách sáo nữa, thật ra anh cũng chưa ăn gì.
– Vậy thì ăn nhanh thôi, em chỉ mới dọn lên thôi, còn nóng đấy.
– Ừm.
Cả hai ngồi ăn uống vui vẻ, chợt cô nhớ đến chai rượu hôm bữa sếp thưởng cho mình, liền đi lấy rồi rót cho anh, nói.
– Đây là chai rượu do em hoàn thành dự án tốt nên là sếp thưởng cho em đấy.
– Uống nước ngọt được rồi, đừng uống rượu.
– Có sao đâu, chỉ uống một chút thôi, tửu lượng của em cũng cao lắm đấy.
– Nếu vậy thì anh uống với em vài ly thôi đấy.
– Anh cứ uống đi, đây đây.
Cô rót cho anh rồi rót cho mình, rồi cầm ly lên, nhìn anh cười tươi.
– Cạn nào!
– Ừm.
Anh cũng chiều theo cô, cả hai ngồi vừa ăn uống vừa nói chuyện say sưa với nhau. Được vài ly thì cô bắt đầu say, đầu óc cứ như quay cuồng cả lên, không biết trời trăng mây đất gì nữa… Cô cầm ly rượu của mình uống cạn rồi nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, nói.
– Anh Thành, anh đẹp trai như thế, tài giỏi như thế, chắc anh có người yêu rồi nhỉ?
– Anh chưa, em say rồi đấy, đừng uống nữa.
– Haha, anh như vậy mà ế sao, khó tin thật đấy…
Cô bật cười, anh biết cô đã say nên lấy chai rượu về phía mình, không cho cô uống nữa. Cô giật lại, ôm khư khư trong mình, nhìn anh khó chịu.
– Em chưa say mà, em tỉnh táo lắm đấy nhé! Em hỏi anh này, anh thấy em thế nào… Em có đủ tiêu chuẩn làm người yêu anh không?