Vừa ở Trị An được một ngày, Nam bị ngã quỵ ngay vì căn bệnh sốt rét. Bố mẹ và các chị đều quấn quýt sốt vó cả lên. Chị Hảo, chị Trang và chị Hoàng thay phiên nhau vào bệnh viện chăm sóc cậu em út. Do chị Hai và chị Năm dù gì đi nữa thì cũng phải lo chồng lo con nên thời giờ lo cho em mình cũng có hạn và thành thử ra, chỉ có chị Ba Trang chưa chồng chưa con gần như là cáng đáng hết tất cả mọi việc chăm sóc, phục dịch, hầu hạ Nam. Từ miếng ăn, ly nước, viên thuốc, lau người, thay quần áo cho đến giấc ngủ…..một tay chị đều đảm đương chu toàn. Giống như bàn tay có ngón dài ngón ngắn, trong gia đình Nam cũng vậy, tuy tất cả 6 bà chị đều là người tình của nó nhưng nói về tình thương thì đâu phải chị nào cũng thương nó thật lòng ; thậm chí, có người chẳng qua chỉ vì công việc để bố mẹ khỏi la mà thôi. Theo nhận xét của nó, trước kia không bàn luận chi cả nhưng hiện giờ trong số 6 người chị thì có chị Ba Trang là thương nó thật tình nhất.
Chỉ cần thấy là 7 ngày Nam nằm điều trị bệnh tại bệnh viện thì đúng 6 đêm chị ngủ lại bệnh viện với nó cũng đủ chứng tỏ chị thương nó đến cỡ nào rồi. Năm nay, tuy chị Trang đã 29 tuổi nhưng có lẽ vì số phận hẩm hiu canh cô mồ quả nên đến giờ này mà chị vẫn phòng không gối chiếc, thậm chí ngay đến cả một người bạn trai chị cũng chưa có nữa là. Dĩ nhiên là với nhan sắc chị mặn mà hấp dẫn như vậy thì cùng phường cùng xóm cũng có một vài gã đàn ông con trai chặn đường đón ngõ nhưng chẳng hề có ai lọt vào mắt xanh của chị. Trong vòng một năm qua đã có những 3 đám mai mối đến nhà xin rước chị về dinh nhưng không có đám nào thành cả và do bố mẹ Nam không còn mang tư tưởng phong kiến “áo mặc sao qua khỏi đầu” cho nên chị Trang bây giờ vẫn “ống chề” ; chứ nếu mà hai ông bà còn cổ hủ thì chắc chắn chị hiện tại ít nhất cũng phải có đến hai ba đứa con với người ta rồi đấy.
Trong phòng bệnh C khu khoa nhiễm Bệnh viện Bà Rịa có 4 giường bệnh gồm có Nam, chị Trang và 3 bệnh nhân kèm theo 3 thân nhân nữa, tổng cộng là 8 người tạo thành một cộng đồng sống rất vui vẻ, hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau. Cộng đồng này nói riêng cũng như toàn khu khoa nhiễm nói chung, nhìn qua khỏi cần phải hỏi, ai ai cũng đều biết chị Trang và Nam là hai chị em ruột vì hai chị em có khuôn mặt giống nhau như khuôn đúc. Do vậy chắc chắn ai ai cũng đều phải giật mình kinh ngạc đến nổi ngã ngữa ra mà chết nếu mà họ biết được hai chị em đã từng là người tình của nhau cũng như là con chị đã từng trao tặng trinh tiết cho thằng em.
Đó chính là bí mật của hai chị em từ năm ngoái đến tận bây giờ vẫn chưa bật mí, vẫn còn chôn chặt cùng với ký ức thời gian. Dĩ nhiên sau hai lần làm tình ở khu rẫy tại Núi nhọn, khi trở về Bà Rịa thì hai chị em tuy thực sự là gần gũi nhau nhưng trong gia đình còn người ra kẻ vào nên đôi lúc hứng tình, phải nói là cả hai không dám manh động vì sợ lộ tẩy ra là chết cả chị lẫn em. Có lần, khi dự đám cưới con cậu Dũng ở Sài Gòn về mấy ngày sau, chị Trang vui mừng vô hạn vì bỗng dưng Nam ngỏ lời muốn yêu chị ; nhưng vì sợ gia đình nên chị đành phải nói dối thằng em là chị đang có tháng đành phải hẹn nó ngày khác. Vào những tối ngủ lại bệnh viện, dĩ nhiên là chị Trang và Nam phải nằm chung giường với nhau nhưng vẫn không hề có chuyện gì xãy ra giữa hai chị em cả ; phần do Nam mệt mỏi sau những cơn sốt rét và thấm thuốc uống sau bữa ăn, phần do chị Trang cũng mệt mỏi sau một ngày quần quật hết việc nọ đến việc kia nên khi nằm xuống là lăn ra ngủ như chết, vả lại đây là phòng bệnh chứ nào phải phòng trọ đâu mà dám?
Chỉ có một lần, vào lúc chạng vạng, khi chị trao ly nước cho Nam uống thuốc, bất chợt chị phát hiện ra ánh mắt thèm khát của thằng em đang hau háu nhìn vào chổ ngực áo chị hơi hở rộng do cổ áo khoét sâu xuống. Chị Trang dĩ nhiên không dám la em, chỉ lẳng lặng bỏ đi ra ngoài với hai gò đỏ bừng. Sáng thứ tư, sau đúng một tuần nằm viện, Nam được cấp giấy xuất viện về nhà và trên đường về, chị Trang cho nó biết là bố mẹ, chị Hảo cùng gia đình chị Hoàng hôm qua đã lên xe đi Nha Trang dự đám cưới con một người bà con trong thời gian một tuần. Nam chẳng nói gì cả cho tới khi về đến nhà, nó cảm thấy buồn ngủ nên vội vã lên phòng ngủ của nó ở trên lầu, cởi áo chemise và quần tây ra, chỉ còn áo thun ba lổ và quần đùi, nó lăn ra giường đệm đánh một giấc mê mệt chẳng biết đến bao lâu. Nó chỉ choàng tỉnh khi chị Trang vào phòng lay gọi nó dậy.
– Nè, bộ ông tướng tính ngủ tới ngày mai luôn hay sau? Dậy xuống nhà rửa mặt rồi ăn cháo đi kìa!
– Mấy giờ rồi, chị Ba?
– Gần một giờ trưa rồi!
Nam bỗng nhoài người dậy, nắm chặt lấy bàn tay phải mềm mại của chị trong hai bàn tay của nó. Nó ngập ngừng nói khẽ :
– Chị Ba!…Tối….nay, chị…cho em… một chút…nghe… chị!
– Hổng được đâu! Có mợ Yến ….ở nhà…kìa! – Chị Trang khẽ gỡ tay Nam ra và nói.
Nghe chị Trang nói vậy, Nam xìu mặt xuống, lặng lẽ xuống nhà dưới đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn cháo. Cả ngày hôm ấy, nó cảm thấy trôi qua thật là lâu. Sáng hôm sau, khi thức dậy, Nam có linh tính là chị Trang đêm qua không có ngủ ở nhà vì lúc khoảng 9 giờ tối, thay vì chị Trang mang ly sữa lên phòng nó thì lại là mợ Yến. Lúc xuống nhà ăn sáng, nó dò hỏi mợ Yến xem chị Ba nó đi đâu thì mới hay chị đi Gò Rùa canh chừng rẫy dưa cho chị Năm Hoàng vì hiện giờ trên ấy đang thu hoạch dưa. Cũng theo lời mợ Yến kể, Nam còn được biết thêm một câu chuyện thật hãi hùng giống như trong truyện kinh dị. Số là ở vùng Suối Nghệ – Gò Rùa – Hòa Long, hơn nữa tháng nay bỗng xuất hiện một con đười ươi giống đực, chẳng biết là từ rừng ra hay là xổng chuồng nhà ra. Ghê rợn nhất là con thú này đã thành tinh, cứ hể chạng vạng tối là nó bắt đầu đi lùng sục, không phá phách, không bắt gà giết vịt mà chỉ là bắt đàn bà con gái để hiếp dâm. Đã có bốn năm phụ nữ trở thành nạn nhân của nó và mang thương tích phải nằm điều trị tại bệnh viện. Hiện nay, chính quyền địa phương hai xã Hòa Long và Suối Nghệ tổ chức dân quân tuần tra, canh phòng cẩn mật ; thấy con thú dâm tặc kia ở đâu là phải bắn chết tại chổ và khuyến cáo nhân dân trong lúc đi lại cần chú ý dấu hiệu nơi đặt bẫy chất nổ. Mợ Yến lo cho chị Trang ở trên rẫy dưa chỉ có một mình thì thật nguy hiểm.
Nghe xong chuyện, cả ngày hôm ấy, Nam như là đang ngồi trong lửa nên không thể nào yên được. Nó suy tới tính lui rồi quyết định dứt khoát là phải lên Gò Rùa bảo vệ chị Ba nó ngay nhưng nó sẽ không lên sớm vì sợ chị Ba thấy nó mới vừa bệnh xong sẽ đuổi nó về ngay. Khi đồng hồ chỉ 4 giờ 30, Nam nói với mợ Yến là nó đi Gò Rùa chưa biết khi nào mới về rồi thay chiếc áo thun kiểu màu xanh dương và chiếc quần tây, dắt chiếc xe Honda Dame ra, nổ máy lao đi. Nó cũng không vội vàng gì cho lắm nên điều khiển xe chạy khá chậm ; dọc đường ngó thấy xe hủ tiếu bên lề đường, nó dừng xe lại vào gọi một tô hủ tiếu mì. Vì đã lâu rồi không ăn hủ tiếu, vả lại Nam vừa mới hết bệnh rất thèm ăn nên nó ngồi ăn thật ngon lành. Ăn xong, nó còn mua thêm một bịt hủ tiếu mì giò heo để mang lên Gò Rùa cho chị Trang. Nam nổ máy xe, chạy tiếp về phía Hòa Long, qua ngã ba vòng theo quốc lộ, băng qua Sông Cầu lên hướng Suối Nghệ. Đến đầu con đường đất rẽ vào Gò Rùa ở bên trái, thấy có một quán café bên đường, lại thèm một ly café đá, Nam lại dừng xe vào quán.
Tại đây, nó tiếp tục nghe bốn ông trung niên vừa uống café vừa bàn tán về chuyện con đười ươi dâm tặc đang lộng hành nơi vùng đất vườn rẫy này. Họ nói con thú này còn khôn hơn cả người vì nó biết chọn lựa phụ nữ nào đẹp để hiếp và hiện nay, Tỉnh đội Bà Rịa – Vũng Tàu đã cử một trung đội lính đặc công về kết hợp với dân quân địa phương hành quân quyết tiêu diệt cho bằng được con đười ươi – quỷ râu xanh này. Nam càng nghe càng cảm thấy thêm hồi hộp, lo sợ, tim cứ đánh lô tô vì với nhan sắc chị Ba Trang nó như vậy, nếu chẳng may lọt vào mắt con đười ươi thì chỉ có nước chết mà thôi.