“Thôi được rồi, ba không dám đi bệnh viện đâu, ba ngại lắm!”
“Ba cứ yên tâm đi, bác sĩ tuyệt đối không trêu chọc ba, họ sẽ giúp ba trị dứt bệnh, sau này không cần lo lắng khi ở đây, yên tâm mà hưởng thụ tuổi già.” Ba suy nghĩ một chút rồi lúng túng nói: “Ba có thể đi bệnh viện kiểm tra, nhưng tuyệt đối không nói bí mật này cho vợ con, cả ba mẹ vợ con nữa!”
“Con sẽ giữ bí mật, ba yên tâm.” “Vậy giờ con chỉ cần nói Thuyền ăn mặc kín đáo là được…”
“Ba yên tâm, Thuyền vừa trải qua tình huống này thì cũng sẽ tự giác mà mặc kín thôi!” Thật sự bây giờ nghe ba nói đến chuyện Thuyền ăn mặc hở hang tôi không còn giận như ban đầu, trái lại còn có một chút hưng phấn! “Vậy là ổn rồi, con mau ra cùng vợ ăn sáng đi, ba dậy từ sớm đã đi mua bữa sáng rồi!” Ba tôi nói.
Tôi cảm động: “Cảm ơn ba, nhưng sau này ba không cần ra ngoài mua đâu, vợ con không thích ăn ngoài, nói là không hợp vệ sinh, nên nàng vẫn luôn dậy sớm để nấu mỗi ngày đó!” “Ừ, ba biết rồi! Đúng rồi, con về an ủi Thuyền nhiều một chút, vừa rồi nó cũng sợ lắm!” Ba tôi dặn dò kỹ lưỡng.
“Dạ.” Tôi trả lời rồi mở cửa phòng ba đi về phòng mình, gặp Thuyền ở trong phòng giống như đang suy nghĩ gì, nàng thấy tôi trở lại, liền đỏ mặt hỏi: “Ba sao rồi anh?” “Ba vừa dọn đồ đòi về quê, anh phải thuyết phục lắm ba mới nguôi ngoai ý định rồi ở lại. Sau này em nhớ ăn mặc kín đáo một chút, biết không?” Tôi lờ đi bí mật của ba, đây là lần đầu tiên tôi che giấu vợ mình.
“Này còn cần anh nói sao? Em sẽ mặc như bà già luôn.” Thuyền cười nói với tôi. “Nhưng vừa gặp chuyện này, em quên mất chuyện nấu bữa sáng rồi, giờ vợ chồng mình ra ngoài ăn rồi đi làm luôn.”
“Ủa em vẫn hay chê đồ ăn ngoài không vệ sinh mà?” “Ăn một hai lần có sao đâu? Cũng không phải ngày nào cũng ăn, mai em lại tự nấu mà!”
Tôi liền cười nói với nàng: “Hôm nay ba dậy sớm như vậy là đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình đó, nên mới gặp phải tình huống hồi nãy!” Vợ tôi đỏ mặt trả lời: “Cũng khó trách ba được, nhưng mà ba đã mua về rồi hả anh?” “Mua về rồi, em mau đi thay đồ rồi ra ăn, tính mặc như vậy ra tiếp ha gì?” Tôi chọc ghẹo nàng.
“Đồ điên, vừa nãy không phải xấu hổ muốn độn thổ hả, còn chọc em?” Thuyền đỏ mặt nói với tôi bằng giọng làm nũng. “Vậy nãy giờ ngồi đây sao không chịu thay? Hì hì!” Thấy nàng thẹn thùng nên tôi lại đùa giỡn nói với nàng.
“Anh nha… Anh nói hoài nha, em cứ như vậy đi ra ngoài, sợ anh hối hận cũng không kịp?” Thuyền bắt đầu chuyển giọng phản đòn. Tôi nghe xong trong lòng tự nhiên có chút hưng phấn, cũng không hiểu tại sao? Nhưng tôi cứ nhây và nói với nàng: “Em như vậy đi ra ngoài còn không sợ, thì anh sợ cái gì? Ha ha?” “Anh hay lắm, càng ngày càng biến thái? Đi ra ngoài trước đi để em thay đồ! Hừ!” Thuyền liếc mắt một cái sắc lẹm, tôi hiểu ý chuồn lẹ.
Ba tôi không ra cùng ăn sáng, tôi biết nên để lại một phần. Tôi biết cả ba và Thuyền đều ngại ngùng vì chuyện vừa rồi. Nên để cho hai người chút thời gian để bình tĩnh trở lại.
Ăn sáng xong, tôi đưa bé Mây đi nhà trẻ, rồi đưa Thuyền đến chỗ làm. Xong xuôi, quay về đưa ba vào bệnh viện để kiểm tra xem rốt cuộc là bệnh gì mà kỳ lạ như vậy.
…
Tôi đưa ba vào bệnh viện, hôm nay đông người, phải bốc số và ngồi đợi. Tôi thấy ba có chút sốt ruột bèn tìm cách nói chuyện cho bớt căng thẳng. Tôi hỏi ba triệu chứng này bắt đầu khi nào? Thì mới biết được thì ra sau khi đi đám cưới của tôi trên thành phố về, ba đã bị như vậy.
Đang suy nghĩ thì điện thoại rung, Thuyền gọi đến và hỏi tôi đang làm gì. Tôi định trả lời đang ở văn phòng làm việc, nhưng Thuyền đã hỏi trước “Sao em gọi số bàn ở phòng làm việc anh không được?” Bình thường tôi luôn dùng điện thoại bàn để gọi cho vợ, không phải tiết kiệm dăm ba đồng tiền cước, mà ngầm chỉ rằng tôi đang ở văn phòng, làm việc chăm chỉ. Tôi lại không muốn giấu Thuyền, bèn nói thật, tôi đang đưa ba đi bệnh viện.
Thuyền tỏ ra ngạc nhiên khi nghe tôi nói vậy, hỏi sao sáng nay ba vẫn bình thường mà giờ lại vào viện? Tôi chữa cháy bằng cách nói sáng nay ba ăn trúng gì nên đau bụng, giờ phải kiểm tra xem sao. Thuyền dặn tôi phải yêu cầu bác sĩ kiểm tra tổng quát, sẵn tiện biết tình hình sức khỏe của ba.
Tôi thấy Thuyền quan tâm ba như vậy cảm động lắm, băn khoăn không biết tối nay về nhà có nên nói căn bệnh độc dị của ba cho nàng nghe hay không? Đúng lúc này y tá gọi đến số thứ tự của ba, tôi đứng dậy dẫn ba đi thẳng đến phòng nam khoa, mở cửa bước vào.
Ba vẫn ngại ngùng vì lần đầu phải đi khám chỗ nhạy cảm nên gương mặt lộ rõ sự lúng túng. Tôi chữa ngượng cho ba bằng cách nói triệu chứng cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ nghe xong cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, chắc là quen rồi, liền hỏi ba: “Bình thường dương vật của bác cứng như vậy, sau bao lâu mới mềm trở lại?” Ba tôi đỏ bừng mặt, nhưng vẫn gắng trả lời: “Không cố định, có khi một tiếng, có khi vài tiếng!” “Tự mềm lại hay là bác phải dùng tay thủ dâm mới mềm!” Bác sĩ lại hỏi ba.
“Bác sĩ, thủ dâm là gì?” Cha là nông dân, không biết thủ dâm là gì bèn thắc mắc. Bác sĩ nói: “Thủ dâm là dương vật cứng lên, mình dùng tay nắm chặt dương vật và đưa lên xuống, làm vậy cho đến khi xuất tinh dịch ra là thôi.” Bác sĩ có kinh nghiệm, nói những lời đó một cách rõ ràng và mạch lạc, còn tôi có chết cũng không dám nói kiểu vậy với người khác.
“Không có, bác chưa bao giờ làm như vậy!”
“Vậy bác cùng bác gái của bao lâu làm tình một lần?” Bác sĩ vẫn rất tỉnh táo hỏi thêm.
“Không có, vẫn không có!” Ba lúng túng trả lời câu nói của bác sĩ.
“Đã bao lâu rồi bác?”
“Kể từ khi mẹ thằng Phong mất thì tôi không làm chuyện đó nữa.”
Bác sĩ vẫn điềm tĩnh nghe ba trả lời rồi hỏi lại: “Vậy bác gái mất bao nhiêu năm rồi ạ?” “Hơn hai mươi năm.” Ba tôi trả lời nhanh vì nhớ rất rõ.
“Vậy thì… hơn 20 năm qua, bác chưa một lần xuất tinh?” Lúc này bác sĩ hỏi với nét mặt khá ngạc nhiên.
“Đúng, không có bắn ra!” Ba tôi trả lời. Bác sĩ nghe xong gật gật đầu, giống như đã hiểu rõ tình trạng của ba. Tôi sốt ruột nhìn bác sĩ. Lúc này bác sĩ nhìn tôi, liền hỏi: “Anh là người nhà của bác đây đúng không?” “Đúng!” Tôi vội vàng đáp.
“Anh và bác là mối quan hệ gì?” Bác sĩ lại hỏi. “Tôi là con trai của ông ấy!” “Anh đưa bác ra ngoài ngồi nghỉ một chút, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh!” Bác sĩ nói.
Tôi nghe xong càng sốt ruột, chẳng lẽ ba mắc phải chứng bệnh gì khó trị, nếu không thì sao bác sĩ lại nói riêng có vẻ nghiêm trọng vậy? Ba tôi chủ động đứng lên nói với tôi cùng bác sĩ: “Hai người cứ nói đi, ba đi ra ngoài trước!” Xong bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng khám lại.
Tôi lo lắng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ba tôi rốt cuộc là bị gì?”
Bác sĩ liền cười nói: “Anh đừng lo, ba anh chẳng có bệnh gì cả? Ha ha!” Tôi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng hỏi bác sĩ: “Nhưng triệu chứng đó là sao?” “Chuyện này anh phải tự hỏi lại mình chứ?” Bác sĩ trả lời làm tôi có phần khó hiểu.
“Bác sĩ có thể nói rõ hơn một chút không, tôi vẫn chưa hiểu?” “Tôi nghĩ anh nên tính đến chuyện tìm cho bác một người bầu bạn, săn sóc lúc tuổi già!” Bác sĩ cười nói với tôi. “Vì sao?” Tôi càng nghe càng không hiểu, lại hỏi tiếp.