Cả gia đình Hoàng mừng rỡ khi cậu nhận được giấy báo trúng tuyển đại học Sư phạm. Vốn chỉ là một gia đình công nhân nghèo ở tận trên Hoà Bình, không có điều kiện cho con ăn học như mọi người nên khi Hoàng xuống Hà Nội thi đại học, cả nhà cũng không đặt nhiều hy vọng lắm. Nhà chỉ toàn chị em gái, có mỗi Hoàng là con trai, nên bây giờ cậu đỗ đại học, tất cả hy vọng gia đình đều đặt cả vào cậu. Trong bữa liên hoan họ hàng nhân dịp Hoàng thi đỗ đại học, ông bố của cậu đã hồ hởi tuyên bố với tất cả mọi người là nhất định cậu con trai của ông sẽ học hành đến nơi đến chốn, làm vinh dự cho cả gia đình. Hôm nhập trường, bố mẹ Hoàng đưa cậu xuống tận Hà Nội, trước lúc lên xe ra về, bố mẹ cậu dặn dò đi dặn dò lại cậu con trai cố gắng học hành cho tốt, ông bố cầm lấy tay Hoàng rưng rưng nước mắt nói:
– Học đại học bây giờ là tốn kém lắm … bố biết, kinh tế nhà mình cũng chẳng khấm khá gì, nhưng con cứ yên tâm, cố mà học cho tốt, cần chi khoản gì cứ bo bố mẹ, bố mẹ sẽ lo chu toàn hết cho con, cả nhà bây giờ chỉ hy vọng vào mình con thôi.
Hoàng cũng rưng rưng cầm tay bố hứa là cậu sẽ không phụ lòng hy vọng của cả nhà.
Thấm thoắt đã gần hết năm đại học thứ nhất. Vốn ngoan ngoãn, chăm học từ bé nên Hoàng học rất khá, ngay sang học kỳ thứ hai của năm đại học thứ nhất Hoàng đã kiếm được chân gia sư làm thêm, cũng không được bao nhiêu, nhưng cộng với số tiền bố mẹ cậu dành dụm gửi cho cậu hàng tháng thì cũng đủ tiêu. Biết hoàn cnh gia đình khó khăn, hầu như Hoàng không dám tiêu xài chút gì cho các nhu cầu vui chi giải trí của bản thân cả. Cuộc sống nơi thủ đô có biết bao nhiêu là điều hấp dẫn, mới lạ với một cậu bé tỉnh lẻ như cậu, nhìn các bạn bè có điều kiện khá giả hơn cùng lớp, nhiều lúc cậu cũng thèm muốn được vui chi như họ lắm, nhưng cậu biết bố mẹ cậu vốn chỉ là công nhân, gia đình lại đông miệng ăn nên hàng tháng gửi cho cậu được khoản tiền ít ỏi này cũng đã là cố gắng lắm rồi.
Hết năm học thứ nhất thì theo quy định của trường Hoàng sẽ phải thuê nhà ở ngoài để ở vì khu ký túc xá vốn không rộng rãi gì của trường chỉ ưu tiên cho sinh viên năm thứ nhất, còn từ năm thứ hai trở đi sinh viên phải tự thuê nhà ở ngoài trường. Vậy là lại thêm một khoản nữa phải chi. Hoàng có hỏi ý kiến bố mẹ về chuyện thuê nhà ở ngoài, cậu định ở chung với mấy cậu đồng hương cho rẻ, thì bố của Hoàng cứ nhất định bắt cậu phải thuê ở riêng chứ không chung đụng gì hết cho đảm bảo yên tĩnh mà học tập, nhất là ở cùng với mấy cậu đồng hương đó thì lại càng không được vì mấy cậu này bố của Hoàng đã biết, không ham học mà chỉ chi bời đàn đúm với nhau, ông bảo Hoàng là không phải suy nghĩ chuyện tiền nong, bố mẹ sẽ sắp xếp đủ cho cậu.
Thế là Hoàng đành nghe lời bố mẹ đi tìm thuê chỗ ở riêng. Vừa tự đi tìm vừa hỏi bạn bè, rốt cục cậu cũng tìm được một chỗ khá ưng ý, tuy không được ở gần trường lắm, nhưng nhà cửa sạch sẽ khang trang, giá lại vừa phải, nhất là lại ở một khu khá yên tĩnh nên cậu rất ưng. Nhà chủ nhà đất rất rộng, họ xây tường chia hẳn làm đôi, một nửa bên ngoài để ở có lối đi riêng, còn nửa trong xây thành một căn nhà một tầng chuyên để cho thuê thông ra một ngõ nhỏ vắng vẻ phía sau, có mấy phòng hiện đều có người đang thuê rồi, nhưng có một căn phòng nhỏ của hai chị sinh viên cùng trường của Hoàng sắp sửa dọn ra vì họ đã tốt nghiệp, một cô thì về quê, một cô thì dọn đến ở nhờ nhà họ hàng chờ xin được việc ở Hà Nội. Chủ nhà hẹn Hoàng đến Chủ nhật tuần sau thì dọn đồ đến để họ bàn giao căn phòng nhỏ đó cho cậu thuê, giường, tủ quần áo và bộ bàn ghế uống nước thì chủ nhà cho cậu mượn luôn.
Sáng Chủ nhật đó Hoàng chở đồ đạc của mình đến nhận phòng thuê, cũng chẳng có gì nhiều, tất cả chỉ trong một cái hòm gỗ to buộc đằng sau xe đạp là xong, còn sách vở thì cậu cứ gửi tạm ở ký túc xá rồi sẽ mang về dần sau. Đến nơi thì hai chị sinh viên nọ cũng đang lụi cụi dọn dẹp phòng và thu xếp đồ đạc. Hoàng cũng quen sơ sơ mấy chị này vì cùng trường với nhau. Hoàng vui vẻ giúp mấy chị một tay dọn dẹp vệ sinh căn phòng tiếp nhận căn phòng này. Xong xuôi mọi việc, trong khi chờ người nhà đến giúp chở đồ đạc đi, hai chị ngồi uống nước trò chuyện với Hoàng. Qua câu chuyện họ kể, Hoàng được biết ở căn phòng phía đầu hồi bên kia là hai cô công nhân nhà máy dệt, ít khi gặp mặt nói chuyện được vì họ làm ca đêm, ngày tranh thủ ngủ, cạnh đó là hai cô sinh viên trường Bách Khoa, mấy cô này cũng tối ngày học rồi đi làm thêm, tối muộn mới về nên cũng ít khi thấy mặt. Còn ở phòng đầu hồi bên này sát vách phòng của Hoàng là hai mẹ con một chị phụ nữ mà theo như lời hai cô sinh viên thì nghề nghiệp là cave chuyên nghiệp.
Nói đến chị này, hai cô bĩu môi vẻ khinh miệt và bảo Hoàng là cô ta chẳng đứng đắn gì đâu, tốt nhất là tránh xa đừng quan hệ gì cả. Chị này thì Hoàng đã gặp mấy lần rồi hồi cậu đến đây hỏi thuê nhà, chị ta trạc hai bẩy hai tám, xinh xắn, cao ráo, Hoàng chắc chỉ đứng đến mang tai chị ta, mái tóc ép thẳng mềm sóng sánh như lụa, nhuộm vài lọn hoe hoe vàng rất hợp mốt, dáng vẻ rất dịu dàng cởi mở. Lúc đầu Hoàng cứ tưởng chị ta là chủ nhà, khi Hoàng hỏi thăm chuyện thuê nhà, chị ta nhiệt tình chỉ cậu qua bên kia gặp chủ nhà. Rồi sau đó mấy lần sau đến đây, gặp chị ta, chỉ chào hỏi trò chuyện dăm ba câu nhưng cậu rất có thiện cảm với vẻ niềm nở dễ gần của chị này. Vì thế Hoàng thấy hai chị sinh viên này nói thế nào ấy chứ, cậu thấy khó mà tin được một người như vậy lại đi làm cái công việc đó. Thấy Hoàng có vẻ không tin, các cô liền bảo, ai chứ cái cô này thì họ biết rất rõ hoàn cảnh.
Cô ta vốn quê ở Hi Phòng, lấy chồng rồi theo chồng về Hà Nội, hoàn cảnh gia đình cũng nhiều éo le lắm, gia đình chồng hắt hủi, chồng cũng hay ghen tuông đánh chửi cô ta rồi lại còn cờ bạc phá gia chi tử, không thể chịu nổi nữa nên dù đã có với nhau một đứa con gái rồi, cô ta vẫn quyết định ly hôn rồi ở lại Hà Nội sống chứ không về quê nữa. Rồi dẫn dắt thế nào đó, cô ta lại đi làm cái công việc này. Hai cô sinh viên bo nếu Hoàng không tin thì cứ sống ở đây một thời gian rồi sẽ thấy ngay là họ nói có đúng không.
Nói đến đây tự nhiên hai cô quay sang nhìn nhau cười, mặt ửng đỏ lên, bảo với Hoàng là buổi tối cậu có muốn học bài thì tốt nhất nên vào trường mà học chứ ở nhà thì sợ là hơi khó học đấy. Hoàng có tò mò hỏi tại sao thì hai cô chỉ rúc rích cười, không chịu nói, chỉ bảo cậu là rồi khắc biết. Lúc này thì người nhà của hai cô sinh viên này cũng đến và họ chào Hoàng rồi đi. Hoàng cũng đứng dậy lấy quần áo trong hòm ra treo vào trong tủ quần áo … Sắp dọn căn phòng xong xuôi thì cũng đã đến trưa, thấy đói bụng nên Hoàng định đi tìm hàng cơm bình dân nào quanh đây để ăn trưa. Vừa khoá cửa phòng đi ra đến sân thì chị phụ nữ kia đèo con trên chiếc xe Best màu đỏ phóng vòng vào sân. Thấy Hoàng, chị ta nhoẻn miệng cười chào và hỏi là có phải cậu bắt đầu dọn đến đây từ hôm nay không. Hoàng cũng nhoẻn miệng cười chào lại và nói là cậu mới dọn đến sáng nay. Gạt chân chống xe máy, bước xuống khỏi xe, chị phụ nữ niềm nở:
– Thế là từ nay là hàng xóm của nhau rồi, chị em mình gặp nhau mấy lần rồi mà chưa biết tên nhau nhỉ, chị tên là Hà Anh, còn em?
– Dạ em là Hoàng ạ.
Quay sang đưa bé gái trạc 8 tuổi đang đứng nép vào chân mẹ, giương cặp mắt đen láy như hạt nhãn lên nhìn Hoàng, chị phụ nữ giục:
– Kìa, Ly chào chú Hoàng đi chứ.
Đứa bé liền ngoan ngoãn khoanh tay chào Hoàng một cách rất lễ phép. Đứng nói chuyện một lát với nhau, thấy Hoàng bảo là đang định ra ngoài ăn trưa, chị Hà Anh liền chỉ cho cậu mấy quán cơm bình dân gần đó, và bảo nếu rỗi rãi thì mời cậu chiều nay sang nhà chị ta uống nước trò chuyện, chẳng gì thì cũng là hàng xóm lâu dài với nhau. Hoàng vui vẻ gật đầu đồng ý rồi đi ăn cơm.